Sáng hôm , dùng bữa sáng xong, Đường Thư Nghi  cho gọi Tổng quản thị vệ Ngưu Hoành Lượng tới Thế An Uyển, sắp xếp chuyện luyện quyền cước cho Tiêu Ngọc Minh.
 
Ngưu Hoành Lượng  dáng vóc trung bình, gương mặt vuông vức ngăm đen, đôi mắt cũng to. Hắn là kiểu  mà nếu  lẫn  giữa đám đông thì chẳng mấy ai chú ý.  nếu  kỹ sẽ nhận  mắt    sáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo uy lực.
 
Đường Thư Nghi tuy  hiểu về võ thuật nhưng cũng  thể cảm nhận  công phu của Ngưu Hoành Lượng  tồi.
 
Nàng để Thúy Vân chuẩn  chỗ  cho , dâng ,  Đường Thư Nghi  rõ ý định  Tiêu Ngọc Minh bái   sư phụ học võ. Ngưu Hoành Lượng cũng là  hào sảng,  hề do dự mà đồng ý ngay. Dạy tiểu chủ tử công phu quyền cước đối với    là chuyện gì khó khăn.
 
“Nó đang ở độ tuổi ham chơi,  hy vọng ngươi quản giáo nó thật nghiêm khắc.” Đường Thư Nghi dặn dò.
 
Lần  Ngưu Hoành Lượng do dự một hồi mới dám đáp lời. Dạy công phu thì quả thật  thành vấn đề, cứ để Tiêu Ngọc Minh tập theo  là , nhưng chuyện quản giáo thì  chút khó khăn. Đừng  hiện tại  chỉ là hạ nhân trong Hầu phủ, dù là lúc    Giáo úy trong quân thì cũng  dám quản công tử Hầu phủ.
 
 hiện tại Hầu phu nhân  hạ lời,  cũng  miễn cưỡng đồng ý. Có điều,   nghĩ Nhị công tử sẽ cam lòng   quản giáo .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-81.html.]
Đường Thư Nghi thấy  do dự, đại khái cũng đoán  ý niệm của , nhưng nếu  hứa với Tiêu Ngọc Minh thì  thể  đổi, cứ học    .
 
Hơn nữa, với công phu mèo ba chân của Tiêu Ngọc Minh hiện tại,  đưa đến chỗ Hướng tướng quân thì e là   cũng chướng mắt.
 
Đương nhiên, Ngưu Hoành Lượng kiêm chức sư phụ dạy võ của Tiêu Ngọc Minh, các loại đãi ngộ chắc chắn   hơn bình thường. Lúc  rời , Đường Thư Nghi  sai   chuẩn  việc  thật chu đáo.
 
Ngày mai là kỳ hẹn cùng Ngô phu nhân tới Sùng Quang tự. Nàng  cho triệu  mật thám Ngô phủ tới hỏi dò,   trong hai ngày gần đây Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân đều  hề rời phủ,  hầu cận cũng an phận thủ thường. Dẫu tin tức là , Đường Thư Nghi vẫn  hề buông lơi cảnh giác. Qua giờ cơm tối, nàng  cho gọi Tiêu Ngọc Thần, dặn dò  ngày mai tới Sùng Quang tự  cẩn trọng  bề. Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc  theo, gật đầu đồng ý.
 
Từ Hầu phủ tới Sùng Quang tự mất chừng một canh giờ. Sáng hôm , Đường Thư Nghi thức giấc từ canh năm, đích   xe ngựa đến Sùng Quang tự. Vì   xa, chiếc xe ngựa  chọn khá rộng rãi, việc chợp mắt đôi chút trong đó cũng   thuận tiện. Tiêu Ngọc Thần và mẫu   cùng . Hai  hàn huyên một lát, Tiêu Ngọc Thần liền lấy sách  xem. Đường Thư Nghi liếc  bìa sách, thấy hai chữ Đại Học, là một trong Tứ thư Ngũ kinh.
 
Xem ,  quả thực đang dụng công học tập. Đường Thư Nghi  quấy rầy con trai, cũng tự lấy  một quyển sách để . Sách nàng chọn là Sử Ký. Nếu là kiếp , nàng tuyệt đối  đụng tới loại sách , nhưng thời đại gia tộc cổ xưa  coi nó là một trong những sách giáo khoa tinh hoa nhất ắt hẳn   nguyên do. Nàng  an  tại thời cổ đại, tuy  cần  tinh thông  điển tịch nhưng cũng cần   qua loa. Nàng vẫn luôn tâm niệm rằng, kiến thức chính là nền tảng vững chắc nhất cho sự thành công.
 
Dọc đường, hai  con đều đắm  trong sách vở, chẳng mấy chốc  tới Sùng Quang tự. Hai  xuống xe ngay  chân núi. Phóng tầm mắt  lên, một ngôi cổ tự sừng sững ẩn hiện giữa sắc xanh đỏ rực rỡ của non ngàn, tạo nên vẻ thanh nhã thoát tục giữa khung cảnh hùng vĩ, vô cùng thơ mộng. “Phong cảnh nơi đây quả nhiên khiến lòng  thư thái.” Đường Thư Nghi hít sâu một   khí mát lành, sảng khoái của núi rừng. Tiêu Ngọc Thần cũng  cảnh sắc hữu tình  ảnh hưởng, tâm trạng  cũng trở nên nhẹ nhàng, thư thái hơn nhiều. Chàng : “Nếu mẫu  ưa thích,    thể thường xuyên ghé thăm nơi .” Đường Thư Nghi  trời xanh mây trắng, núi non tú lệ, cất cao giọng: “Quả thực nên là .”
Phạm Khắc Hiếu