Đường Thư Nghi rời khỏi điện Trường Minh, nhanh chân  về phía viện nghỉ ngơi. Nàng hiểu rằng, nếu mẫu tử Ngô phu nhân   tay, thời gian nghỉ trưa chính là thời điểm thích hợp nhất.
 
Quả nhiên,  bước  viện, nàng liền gặp Thúy Vân đang vội vã chạy  ngoài. Vừa  thấy nàng, Thúy Vân  lập tức nhỏ giọng : "Phu nhân,  xảy  chuyện ."
 
Trái tim Đường Thư Nghi đập thình thịch, chẳng lẽ Tiêu Ngọc Thần thật sự trúng  kế của mẫu nữ Ngô gia  ?
 
"Xảy  chuyện gì?" Nàng nắm lấy cánh tay Thúy Vân hạ giọng hỏi.
 
Thúy Vân lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, nàng  lắp bắp : "Đại công tử, ngài ....."
 
"Hầu phu nhân," Khuôn mặt Ngô phu nhân tràn đầy vẻ lo lắng từ bên ngoài bước tới,  tới  mặt Đường Thư Nghi, bà  hạ thấp giọng : "Tĩnh Xu nhà   hiểu   chạy   mất ,  tìm khắp lầu mà  thấy, ngài  thấy nó  ?"
 
Đường Thư Nghi khẽ híp mắt,  kịp cất lời chối từ, thì một tiểu nha  bên cạnh Ngô phu nhân  bất ngờ lên tiếng: "Phu nhân, nô tỳ  trông thấy Tam tiểu thư và... và Thế tử cùng , e rằng đang ở phòng của Thế tử ạ?"
 
"Nói càn." Đường Thư Nghi  kịp phản ứng, Ngô phu nhân  lớn tiếng khiển trách : "Thế tử là   giữ lễ nghi,    thể lén lút gặp mặt Tĩnh Xu? Càng  thể tùy tiện để Tĩnh Xu bước  phòng riêng của ."
 
Đường Thư Nghi  nhạt, thầm khinh bỉ. Bà  quả nhiên là    liêm sỉ,  dám cho rằng cả thiên hạ chỉ  một  bà  là kẻ thông minh, còn  đều là hạng ngu ngốc?
 
"Ngọc Thần nhà  từ nhỏ  cử chỉ đoan chính, đối nhân xử thế  từng  điều gì thất lễ." Đường Thư Nghi đáp, ngữ khí băng lãnh mang theo sự châm chọc sắc bén: "Ví như hôm nay, tất cả đều là Ngô Tam tiểu thư chủ động bắt chuyện, nếu   Ngô phu nhân ngươi  gửi gắm nó chăm sóc cho ba nha đầu nhà ngươi, hẳn nó  giữ  cách với nữ nhi của ngươi ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-85.html.]
Ngô phu nhân  lời lẽ của nàng chọc giận đến mức mặt đỏ tía tai, tựa như màu gan heo. Tuy nhiên, lòng bà  vẫn  gả nữ nhi  Hầu phủ, dù tức đến hộc máu, cũng chỉ đành gượng , khúm núm : "Hầu phu nhân, những lời  lỡ lời   đều sai cả. Ta đương nhiên tin tưởng phẩm hạnh của Thế tử. Chỉ là nhất thời nóng ruột  tìm thấy hài tử nên mới buột miệng, ngài chớ nên so đo với kẻ thất lễ như . Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm thấy hài tử."
 
Vừa dứt lời, bà  liền vội vã tiến về sân viện bên cạnh, nơi  phòng ngủ của Tiêu Ngọc Thần.
 
Đường Thư Nghi cấp tốc  theo, đoạn hạ giọng hỏi Thúy Vân bên cạnh: "Đã xảy  chuyện gì?"
 
Thúy Vân vội vàng đáp lời ngay tức khắc: "Hồi bẩm phu nhân,  bảo nô tỳ và Thúy Trúc theo dõi sát   của Ngô gia. Vừa nãy nô tỳ  khó chịu bụng,  nhà xí một lát. Khi trở về, Thúy Trúc  với nô tỳ rằng, nàng   thấy Ngô Tam tiểu thư cầm theo điểm tâm  tiến  phòng Đại công tử. Vừa định ngăn cản thì  Ngô Nhị tiểu thư gọi   chút việc gấp. Đến khi nàng    tìm Đại công tử, liền  thấy bên trong phòng Đại công tử truyền ... truyền  những âm thanh   đắn đó."
 
Nghe Thúy Vân bẩm báo, bước chân Đường Thư Nghi bỗng chốc loạng choạng, suýt chút nữa là ngã quỵ. Thúy Vân vội vàng đỡ lấy nàng.
 
Đường Thư Nghi hít một  thật sâu, tiến  sân viện bên cạnh. Vừa bước , nàng  thấy Ngô phu nhân đang   cửa phòng Tiêu Ngọc Thần,  ý  xông  nhưng  Thúy Trúc ngăn cản, hai bên đang lời qua tiếng .
Phạm Khắc Hiếu
 
"Hầu phu nhân," Ngô phu nhân  tới  mặt Đường Thư Nghi, vẻ mặt đầy lo âu, khẩn thiết: "Ta  hề  ý đồ gì khác, chỉ  hỏi Thế tử xem liệu  thấy Tĩnh Xu nhà  ở  ."
 
Đường Thư Nghi chẳng hề bận tâm đến bà , nàng bước thẳng đến cửa phòng Tiêu Ngọc Thần. Nghe rõ những tiếng động ám  "thịch thịch thịch", cùng những tiếng "a a hừ hừ" vọng  từ bên trong, m.á.u nóng trong  nàng lập tức xộc thẳng lên đại não.
 
Nàng thực sự vô cùng thất vọng. Kể từ khi mấy  con Ngô gia đến Hầu phủ bái kiến, cho đến khi dùng xong bữa trưa, nàng  dặn dò Tiêu Ngọc Thần   mười , rằng nhất định  hành động thận trọng,  hết sức thận trọng, thế mà cuối cùng  vẫn    tính kế.
 
Nếu  như thế, cũng  cần  giữ  thể diện cho  nữa. Chỉ  mất mặt một phen,  mới khắc cốt ghi tâm mà học  bài học xương máu.