Đường Thư Nghi   tiếp: "Phụ  của Liễu Bích Cầm là Liễu Ngọc Sơn vì tham ô binh lương mà  tịch thu gia sản, xử trảm, nam tử Liễu gia  lưu đày, nữ quyến  bán   nô. Ngươi  dùng quan hệ trong nhà để che giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa."
 
" giấy  gói  lửa, chuyện  sớm muộn gì cũng  ngày   đời phát giác. Một khi  bại lộ, ngươi sẽ  kết tội đồng phạm, nhẹ thì  đại lao, nặng thì  lưu đày ba ngàn dặm. Tiêu Ngọc Thần, ngươi từ nhỏ  quen sống nhung lụa, trong hai kết cục , ngươi chịu đựng nổi cái nào? À, còn Cầm   của ngươi,    đơn giản là  bán  nữa, nàng  là đào phạm,   chừng sẽ  phán tử tội."
 
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc đến mức  thốt nên lời,   giấu Liễu Bích Cầm là trái phép, nhưng  bao giờ nghĩ việc   nghiêm trọng đến mức hủy hoại cả gia tộc. Hoặc sâu trong tiềm thức,  vẫn luôn cảm thấy, cho dù   gây  rắc rối lớn cỡ nào, mẫu  và ngoại công cũng sẽ giải quyết giúp .
 
"Phụ ...." Hắn định thốt  "phụ  sẽ giúp ", nhưng chợt nhớ   phụ  tạ thế. Sau đó  đổi lời: "Ngoại công... Ngoại công nhất định sẽ  bỏ mặc con."
 
Đường Thư Nghi  chút thất vọng, hài tử  vẫn  thể thấu hiểu trách nhiệm là gì.
 
Nàng im lặng một lát  : "Giúp ngươi, giúp ngươi như thế nào? Hầu phủ chúng   thiếu kẻ thù. Khi thời cơ chín muồi, địch nhân chắc chắn sẽ bám chặt chuyện ngươi chứa chấp Liễu Bích Cầm, công kích phụ  ngươi tham gia  án tham ô của Liễu Ngọc Sơn. Phụ  ngươi  mất,  c.h.ế.t  thể lên tiếng  chứng, chúng   cách nào biện giải. Bọn họ  thể  trắng thành đen, gán những tội danh   lên  phụ  ngươi."
 
"Phụ  ngươi gia nhập quân đội từ năm mười lăm tuổi, xông pha nơi chiến trường đao quang kiếm ảnh, vết sẹo   đếm cũng chẳng xuể, cuối cùng đến lúc c.h.ế.t cũng ngã xuống nơi sa trường. Trong  bộ đại triều, ai mà   Tiêu Hoài là một  hùng! Nếu như phụ  ngươi vì chuyện ngươi che giấu Liễu Bích Cầm mà  gán tội danh tham ô binh lương, Tiêu Ngọc Thần, ngươi đáng tội gì!"
 
Câu  cuối cùng của Đường Thư Nghi, tựa một tiếng sét hung tàn đ.á.n.h mạnh  đầu Tiêu Ngọc Thần, đầu óc  trở nên trống rỗng. Thân thể vốn dĩ đang quỳ thẳng, ngay tức khắc khuỵu xuống .
 
 lúc ,   thấy Đường Thư Nghi cất lời: "Phụ  ngươi  tạ thế hai năm. Theo quy củ, ngươi vốn nên  tập tước từ lâu, nhưng  và ngoại công  dâng tấu nhiều , Thánh thượng đều  phê chuẩn. Ngươi   nguyên do  ở  ?"
 
Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu  lên, vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt.
 
Đường Thư Nghi  dậy  tới  mặt ,  xổm xuống  thẳng  mắt ,   từng chữ từng chữ một: "Hai nguyên nhân, thứ nhất, Hoàng đế  thu thập binh quyền. Phụ  ngươi c.h.ế.t , binh phù  thấy bóng dáng. Hoàng thượng dò xét  và ngoại công nhiều , cho rằng binh phù đang  trong tay chúng . Nếu chúng  giao nộp binh phù, thánh chỉ thừa kế tước vị của ngươi sẽ  ban xuống, nhưng mà,   gì  thấy qua binh phù gì?"
 
Nói xong những lời , Đường Thư Nghi đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo Tiêu Ngọc Thần, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm. Cổ Tiêu Ngọc Thần  bóp  khó chịu  bối rối, cảm thấy  thở như  nghẽn . Hắn từ  đến giờ  từng  thấy mẫu  như , nguy hiểm và mạnh mẽ, thậm chí  còn  dám  thẳng  ánh mắt của mẫu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-9.html.]
 
Lúc ,   thấy mẫu  : "Nguyên nhân thứ hai, chính là bản  ngươi, vị Thế tử Vĩnh Ninh hầu , thật sự... quá đỗi... vô dụng!"
 
Tiêu Ngọc Thần  thấy những lời , kinh ngạc,  phục, uất ức... Biểu cảm  mặt vô cùng phức tạp. Đường Thư Nghi  thèm đoán xem  đang nghĩ gì, buông cổ áo ,  dậy từ  cao  xuống  với :
 
"Ngươi  xem Hoàng thượng  nhân cơ hội ngươi chứa chấp Liễu Bích Cầm mà nổi giận, tước  chức vị Vĩnh Ninh hầu   ? Tổ phụ ngươi phò tá Tiên hoàng bình định giang sơn, xông pha sinh tử bao phen mới tranh  tước vị Vĩnh Ninh hầu. Phụ  ngươi công lao hiển hách, lẽ nào ngươi  cơ nghiệp Vĩnh Ninh Hầu phủ  tan tành  tay ngươi ?"
 
Tiêu Ngọc Thần quỳ thẳng  nền đất lạnh, ánh mắt  thẳng song thần sắc vẫn còn mơ hồ kinh hãi. Hắn  từng ngờ  việc  nghiêm trọng đến mức .
 
Đường Thư Nghi nhận thấy lời  của   chạm đến tận tâm can , bèn  nán  lâu, xoay  rời khỏi từ đường.
 
Thúy Vân đang  đợi ngoài cửa, cách đó vài trượng là bà tử trông coi từ đường. Đường Thư Nghi gọi bà  đến, dặn dò: "Khóa cửa . Không  lệnh của ,   phép mở."
 
Bà tử liếc mắt  Tiêu Ngọc Thần đang quỳ bên trong, cẩn thận khải hỏi: "Vậy bữa cơm cho Đại công tử,    đây?"
 
"Cứ để  đói. Không  lệnh của , tuyệt đối   đưa bất cứ thứ gì  trong."
 
Đói  thể khiến tư duy trở nên sắc bén,   giúp  vận dụng đầu óc, ép cạn suy nghĩ trong tâm trí.
 
Thật là một tên tiểu tử thiếu dạy dỗ!
 
Đường Thư Nghi rời . Bà tử cẩn thận đóng cánh cửa nặng nề ,  dùng khóa sắt khóa chặt cửa từ đường.
Phạm Khắc Hiếu