Buổi chiều, mỗi  đều  việc riêng. Người một nhà trò chuyện  một lát,  ai nấy tự về viện của   y phục để lo công việc, bởi   mỗi  đều còn thoang thoảng mùi thịt nướng.
 
Tiêu Ngọc Thần trở về Thanh Phong Uyển, Tử Lăng lập tức chạy  đón. Hắn dặn dò nàng  chuẩn  một bộ y phục màu sẫm, trang trọng một chút,  trở về phòng nghỉ. Lát nữa  gặp Ngô Quốc Lương, trong lòng  vẫn  chút căng thẳng.
Phạm Khắc Hiếu
 
Nếu chỉ đơn thuần là hàn huyên đôi câu, hoặc  về chuyện nhà cửa, thi từ ca phú, thì  sẽ  bồn chồn đến .   cần   về chuyện từ hôn, và cả những việc  xảy  tại Sùng Quang tự với Ngô Quốc Lương. Việc   hề đơn giản chút nào.
 
Ngô Quốc Lương và Lương Kiện An khác  một trời một vực. Lương Kiện An chỉ đơn thuần dựa  danh thế của Quý phi để  càn, bản    chẳng  kẻ thâm sâu khó lường. Còn Ngô Quốc Lương  là Tiến sĩ xuất , hiện đang giữ chức Chính tứ phẩm Lại bộ Thị lang.
 
Xuất  từ thư hương thế gia,  lăn lộn trong quan trường nhiều năm,  ứng phó với một nhân vật như , Tiêu Ngọc Thần  thể  đề cao cảnh giác.  đây là trách nhiệm của ,   gánh vác,  dần dần  quen.
 
“Đại công tử, bộ y phục  thế nào?” Tử Lăng cầm một kiện tử sắc trường bào rộng tay,  viền chỉ vàng, bước tới. Tiêu Ngọc Thần thấy cũng , bèn gật đầu.
 
“Nô tỳ cởi áo cho công tử.”
 
Tử Lăng bước lên, Tiêu Ngọc Thần dang rộng hai tay phối hợp. Trong đầu  vẫn đang tính toán nên ứng phó với Ngô Quốc Lương  . Thay y phục xong, Tử Lăng  định giúp  chải đầu. Tiêu Ngọc Thần xua tay   cần, lập tức dẫn theo Trường Minh và Trường Phong   chính sảnh.
 
“Ngươi  ngoài cửa chờ, nếu thấy  khách đến, lập tức  thông báo.” Tiêu Ngọc Thần phân phó Trường Minh.
 
Trường Minh đáp lời  nhanh chóng chạy .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-98.html.]
Tiêu Ngọc Thần  trong thính đường, trầm ngâm nhớ  những lời Đường Thư Nghi  dặn: Chỉ cần giữ vững nguyên tắc cốt lõi,  rõ bản    gì là đủ, những chuyện còn  cứ tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, trong chuyện , họ là bên nắm quyền chủ động,  nên khẩn trương chính là Ngô Quốc Lương mới .
 
 dù là , đối diện với một  đa mưu túc trí như Ngô Quốc Lương,  vẫn  thể thiếu  sự cảnh giác. Lúc Trường Minh  báo Ngô Quốc Lương  đến đại môn,  lập tức  dậy  ngoài nghênh đón.
 
Ngô Quốc Lương và Lương Kiện An   khác biệt; xét về chức quan, xuất , cũng như  phận là nhạc phụ tương lai, việc  đích   cửa nghênh đón là điều nên .
 
Vừa đến cổng viện  thấy một nam nhân chừng ngoại tứ tuần, dáng  mập mạp, gương mặt nghiêm nghị, từ đằng xa bước đến cùng với quản gia. Tiêu Ngọc Thần nhanh chóng tiến lên: “Ngô bá phụ, xin thứ  vì  thất nghênh.”
 
“Hiền chất.” Ngô Quốc Lương nở nụ   Tiêu Ngọc Thần. Ông  vốn là  nghiêm cẩn, ngay cả trong lễ đính  của Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân cũng  từng thấy ông   như .
 
Hai  hàn huyên đôi câu  cùng bước  thính đường, phân biệt vị trí chủ và khách an tọa. Tiêu Ngọc Thần  ở chủ vị chính giữa thính đường, Ngô Quốc Lương  ở khách vị phía bên trái. Tỳ nữ dâng . Tiêu Ngọc Thần  : “Trà xuân Long Tỉnh, kính mời bá phụ thưởng thức.”
 
Ngô Quốc Lương nhấc chung  lên nhấp một ngụm,  bảo: “Trà quả là hảo hạng.” Kỳ thực trong lòng ông  bộn bề tâm sự, nào còn tâm trạng để thưởng thức vị  ngon dở. Song, đối với vị Thế tử Hầu phủ vốn chỉ   sách,  am tường thế sự , ông  quả thực   nhận .
 
Dẫu  Tiêu Ngọc Thần cũng là ái tế tương lai, Ngô Quốc Lương tự nhận là hiểu rõ . Hắn là một thư sinh, cố chấp,  phần cổ hủ, đương nhiên mang theo cả sự kiêu ngạo của Thế tử Hầu phủ. Người như  nếu   xuất  hiển hách, ắt sẽ khó thành đại sự.    căn cơ vững chắc, cho dù vô dụng, chỉ cần  mắc  sai sót chí mạng thì cũng  là một nhân vật đáng giá.
 
Thế nên,  đây ông   hài lòng với hôn sự , nhưng hiện tại...
 
Song, lâu ngày  gặp, Tiêu Ngọc Thần  tiến bộ  nhỏ, chí ít  trở nên trầm  hơn nhiều. Vụ việc ở Sùng Quang tự, bản   là   gài bẫy, chỉ nhờ  vận may trời ban nên mới thoát khỏi kiếp nạn.  xét tình hình hiện tại, việc  thoát  là cố ý  vô tình  khó mà phân định rõ ràng. Dù thế nào  nữa, Ngô Quốc Lương thầm nghĩ,  biến cố Sùng Quang tự, theo lẽ thường thì Tiêu Ngọc Thần đáng   phớt lờ,  thèm nể mặt, chứ    thể lễ nghi chu  như lúc , cứ như thể  từng xảy  chuyện gì.