Trong lòng Ngô Quốc Lương lúc  phức tạp muôn phần, còn Tiêu Ngọc Thần   còn chút khẩn trương nào. Nhiều chuyện  đời vốn là , khi nghĩ tới việc  đối diện với gian truân trắc trở sẽ khiến   sinh lòng e sợ, nhưng khi đích  đối diện  cảm thấy  hề khó khăn như tưởng tượng. Cảm giác của Tiêu Ngọc Thần hiện tại chính là thế. Hắn vốn cho rằng việc thương nghị chuyện đại sự  với một nhân vật lão luyện như Ngô Quốc Lương sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng khi thực sự đối mặt,    hề cảm thấy sốt ruột  bối rối như thế nữa.
 
“Ta nhớ rõ  đầu gặp ngươi, khi đó ngươi mới sáu bảy tuổi, cao bằng ngần .” Ngô Quốc Lương đưa tay mô tả chiều cao của một đứa trẻ,  cảm khái: “Khi  ngươi  bên cạnh Tử An, phụ  ngươi còn bảo ngươi  thơ, ngươi ưỡn n.g.ự.c  một cách dõng dạc, nhịp điệu vô cùng dễ . Chớp mắt một cái, ngươi  trưởng thành đến mức  .”
 
Tiêu Ngọc Thần  Ngô Quốc Lương nhắc tới phụ , trong lòng  khỏi nảy sinh nỗi nhớ nhung. Phụ   mất hơn hai năm,  chuyện quá khứ dần trở thành hồi ức, nhưng mỗi khi  nhắc đến, lồng n.g.ự.c ấm áp  dâng lên cảm giác chua xót.
 
Hắn đáp: “Kẻ hèn  khiến bá phụ  chê .”
 
Ngô Quốc Lương đặt tay xuống bàn: “Trước đây  và Tử An tuy   tri kỷ tâm đầu ý hợp, nhưng cũng là chỗ quen . Tổ mẫu của ngươi và ngoại bà của Tĩnh Vân  là hảo bằng hữu, do đó mới định  hôn sự giữa ngươi và Tĩnh Vân. Khi hai đứa định  hôn ước,  vô cùng vui mừng.  hôm qua, nó trở về  với  rằng ngươi  từ hôn,  thật sự kinh ngạc vô cùng. Hiền chất, nếu Tĩnh Vân  điều gì sai sót, chọc giận ngươi cùng Hầu phu nhân,  nhất định sẽ bảo nó sửa đổi.”
 
Tiêu Ngọc Thần vốn đang đắm chìm trong nỗi nhớ thương phụ , nhưng  Ngô Quốc Lương thốt lời ,  lập tức tỉnh táo trở . Rũ mắt xuống,  nhấp một ngụm , thầm cảm thán trong lòng. Đối phó với kẻ cơ mưu như Ngô Quốc Lương  vô cùng cẩn trọng, nếu  sẽ  ông  dẫn dắt  bẫy mà   . Ngô Quốc Lương  hết nhắc tới phụ   để đ.á.n.h  tình cảm,  đó mới nhắc đến chuyện từ hôn, nhưng  cố tình lờ  sự việc  xảy  tại Sùng Quang tự. Hắn tin rằng, nếu  mở lời  với Ngô Quốc Lương nguyên nhân   từ hôn Ngô Tĩnh Vân, ông  chắc chắn  chuẩn  sẵn một cái bẫy để  tự chui đầu .
 
Tiêu Ngọc Thần thoáng chút tức giận, nếu hôm nay phụ  hoặc mẫu   còn tại vị, Ngô Quốc Lương há dám dùng lời lẽ  để xoay chuyển tình thế? E rằng ông    cúi  nhận  từ lâu. Che giấu hết thảy hỷ nộ trong lòng,  đặt chén  lên bàn, phát  một tiếng vang thanh thúy. Hắn  về phía Ngô Quốc Lương  chậm rãi : “Bá phụ, rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện từ hôn   , ngài vẫn nên hồi phủ hỏi  nhị tiểu thư. Là nàng  nhất quyết  hủy bỏ hôn ước với . Sau sự việc ở Sùng Quang tự, cũng  phát sinh  ít chuyện khác...” Hắn cố ý tỏ vẻ khó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-99.html.]
 
Ngô Quốc Lương siết chặt mười ngón tay,  ngờ Tiêu Ngọc Thần  hề  ông  dẫn dắt, xem  vị Thế tử Hầu phủ  quả thật  tiến bộ vượt bậc. Ông  thở dài một , vẻ mặt mệt mỏi, : “Đều là  quản giáo  nghiêm, chuyện   thật sự ngại mở lời. Hiền chất,  chỉ mong các ngươi  thể giữ kín chuyện , nếu  e rằng thanh danh nữ tử Ngô phủ sẽ  hủy hoại,  còn mặt mũi sống  đời nữa.”
 
“Bá phụ, chuyện phát sinh ở Sùng Quang tự rốt cuộc là do ?” Tiêu Ngọc Thần nghiêm giọng hỏi: “Nếu... nếu  mắc bẫy ở Sùng Quang tự hôm  là , ...  chỉ nghĩ đến  cảm thấy sợ hãi. Dù   trong phủ ngài cũng là  ý  nhắm  . Bá phụ, nếu ngài là , ngài  phẫn nộ ?”
 
Phạm Khắc Hiếu
Ngô Quốc Lương  mấy lời chất vấn của Tiêu Ngọc Thần  cho khựng . Ông  vốn định dùng chuyện luân thường đạo lý và thanh danh nữ quyến Ngô phủ để gây áp lực, nhưng Tiêu Ngọc Thần   thẳng  việc   tính kế. Bảo ông  tiếp lời   đây?
 
Ông  nhất thời trầm mặc. Tiêu Ngọc Thần  : “Phụ   ly thế,  cùng nhị   tệ hại  chịu nổi. Vĩnh Ninh Hầu phủ của  giờ đây quả thực  trở thành cô nhi quả phụ dễ khinh lờn.    ngờ rằng, ngay cả phủ Bá phụ cũng khinh thường nhà  thế đơn lực nhược.”
 
“Hiền chất, tuyệt đối... tuyệt đối   như lời ngươi .” Ngô Quốc Lương kinh hãi  bật dậy. Ông  tuyệt đối  thể để  gán cho tội khi dễ cô nhi quả phụ Hầu phủ, Lương gia chính là ví dụ điển hình nhãn tiền.
 
“Bá phụ, Mẫu   hiện đang ở Sùng Quang tự, cũng đang giận dữ  nguôi. Bây giờ nhớ , lửa giận vẫn còn bốc lên tận tâm. Chuyện giữ kín miệng , ngài cũng đừng nhắc đến nữa, dù  Mẫu   hiện giờ cũng  rảnh lo việc đó. Hết thảy, xin chờ Mẫu   nguôi ngoai buồn bực  hãy  .”