Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 85. Rose killer (4)

Cập nhật lúc: 2025-06-07 08:24:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lâm Âm rút một tập tài liệu từ trên chồng tài liệu trên bàn, mỗi một tấm ảnh đều là cảnh tượng m.á.u chảy đầm đìa, mất đầu phơi thây nơi núi hoang.

 

Từ lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh là thấy ghê người, không thích ứng được đến hiện tại là vừa ăn bữa khuya vừa xem ảnh chụp, chuyển biến như vậy cũng không mất quá nhiều thời gian.

 

“Vụ án liên hoàn đều diễn ra vào ngày thứ tư, người bị hại đầu tiên tử vong vào 3 giờ sáng thứ tư. Trong vòng nửa năm ngắn ngủn, tên nhân này đã thực hiện ba vụ án, hơn nữa, thủ đoạn mỗi lần gây án đều cực kỳ lộ liễu.”

 

Cao Hải Xuyên chỉ vào bức ảnh được treo trên chiếc bảng lớn màu trắng, nói: “Nạn nhân của vụ án g.i.ế.c người liên hoàn đều là phụ nữ mặc đồ đỏ, nơi ra tay là những địa điểm hẻo lánh, trong hẻm nhỏ không có máy theo dõi, thậm chí trước khi chết, nạn nhân phải chịu sự tra tấn tột cùng.”

 

“Bây giờ chúng ta vẫn chưa chắc chắn Rose killer có chọn xuống tay với tên sát thủ liên hoàn hay không, cũng chẳng biết được lúc nào hắn sẽ ra tay, vậy nên chúng ta cần phải điều tra ba vụ án lớn này cùng một lúc.”

 

Cao Hải Xuyên nhìn về phía Hạ Lâm Âm: “Hạ Lâm Âm, cô phụ trách vụ án liên hoàn về những người phụ nữ áo đỏ được không? Cô có thể lấy bản thân ra làm mồi nhử, cải trang thành một người phụ nữ độc thân. Cách này có lẽ sẽ hơi nguy hiểm, nhưng đây cũng là cách hữu dụng để tìm ra hung thủ nhất.”

 

Hạ Lâm Âm gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

 

Đôi mắt Thượng Quan Hinh mở to hiện lên chút lo lắng: “Tiểu Âm, thật sự không sao chứ? Cứ thấy làm vậy thật sự rất nguy hiểm đó.”

 

“Ngay cả quỷ còn không sợ, người thì sợ gì?”

 

Hạ Lâm Âm mỉm cười, cầm giày cao gót trên tay. Dựa vào quỷ tệ ở ván thứ năm để tăng sức mạnh cho giày cao gót, chiếc giày cao gót của cô đã nhiều thêm một chiếc, tạo một đôi.

 

Mang đôi giày cao gót lên chân, cô không hề thấy lạnh sống lưng mà khi mang trên chân vẫn cảm giác như giày cao gót bình thường, chỉ khi cần dùng mới thấy lạnh lẽo.

 

“Đây là quỷ khí của tôi, tới lúc đó tôi có thể mang chúng lên, cô không cần phải lo.”

 

Vừa nhìn vào đôi giày màu đỏ đã cảm thấy quỷ dị, Thượng Quan Hinh khẽ gật đầu: “Vậy bản thân cô cẩn thận một chút nhé, có nguy hiểm thì liên lạc với bọn tôi.”

 

Cao Hải Xuyên nói: “Vậy thì Hạ Lâm Âm phụ trách vụ án người phụ nữ đồ đỏ, tôi và Thượng Quan Hinh phụ trách vụ án chặt đầu, Doãn Dật Thần phụ trách vụ án g.i.ế.c người hàng loạt vào thứ tư, mọi người có ý kiến gì không?”

 

“Không có ý kiến.” Ba người cùng nhau lắc đầu.

 

Trừ việc âm thầm điều tra vụ án g.i.ế.c người ra, Hạ Lâm Âm ngày thường tỏ ra không khác gì một học sinh.

 

Tại sân thể dục…

 

Tiết thể dục hoạt động tự do, Hạ Lâm Âm đang chạy dọc theo đường băng chạy bộ thì có một cô gái chạy tới nói với cô: “Hạ Lâm Âm, An Mỹ Mỹ tìm cậu có việc gì kìa, bây giờ đang ở trong nhà vệ sinh ấy.”

 

Hả? An Mỹ Mỹ muốn cô tới nhà vệ sinh? Chẳng lẽ An Mỹ Mỹ tới tháng mà không đem theo băng vệ sinh sao?

 

Hạ Lâm Âm chạm vào túi, bây giờ trên người cô cũng chỉ có một bịch giấy ăn. Thôi, tới trước coi kỹ rồi nói sau, nếu là thật thì cô giúp An Mỹ Mỹ mượn vậy. 

 

Vì vẫn đang trong giờ học nên nhà vệ sinh gần sân thể dục lúc này cũng chẳng có ai.

 

Hai cô gái nhuộm tóc, trên lỗ tai đeo một chuỗi khuyên tai đứng trước cửa nhà vệ sinh, nếu có cô gái nào vào nhà vệ sinh thì hai cô gái đó sẽ làm cho người ta đi nhà vệ sinh khác.

 

Mà bây giờ, ở trong nhà vệ sinh có một cô gái có cái đầu đủ sắc màu đang đạp An Mỹ Mỹ dưới bàn, cô ta cúi người, vỗ mạnh vào gương mặt An Mỹ Mỹ.

 

“Tao thấy gần đây Doãn thiếu và Hạ Lâm Âm có hơi gần gũi, còn thêm nhỏ Thượng Quan Hinh nữa. Mày có biết ba người họ đang làm gì không?”

 

An Mỹ Mỹ run rẩy, khóc nức nở: “Tôi… Tôi không biết…”

 

Cô gái có cái đầu đủ sắc màu tàn nhẫn dùng chân đá vào An Mỹ Mỹ: “Mày không biết hả! Mày và Hạ Lâm Âm ngồi cùng bàn, nó làm cái gì chẳng lẽ mày không biết?”

 

An Mỹ Mỹ che lại nơi bị đá, cuộn tròn cơ thể, nức nở nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà…”

 

“Đồ vô dụng! Mày và Hạ Lâm Âm ngồi cùng bàn, Hạ Lâm Âm làm gì mà mày không biết à, mày trừ ăn ra còn có thể làm được gì hả? Ăn  nhiều như thế sao không mập c.h.ế.t mày đi! Nhìn cái đầu heo của mày tao thật muốn đạp c.h.ế.t mày mà!”

 

Chu Khả Phương đá mạnh vào An Mỹ Mỹ mấy cái, rồi túm đầu tóc An Mỹ Mỹ tới cạnh bồn cầu: “Thích ăn như vậy! Thì ăn c*t đi!”

 

“Á! Không muốn, tôi không muốn đâu!” Mái tóc bị kéo đau, cách bồn cầu càng ngày càng gần, An Mỹ Mỹ gào khóc cố gắng vùng vẫy.

 

“Đồ con heo, ăn c*t đi!” Chu Khả Phương nhấn khuôn mặt An Mỹ Mỹ xuống cái bồn cầu bẩn thỉu, ngẩng đầu lên, quay ra sau nói với đám tùy tùng: “Lấy cây lau nhà và cái đựng nước tới đây.”

 

Thùng nước đầy được đưa tới, Chu Khả Phương lại nắm lấy tóc An Mỹ Mỹ, ấn đầu cô ấy vào thùng nước.

 

Nhìn thấy An Mỹ Mỹ giãy giụa kịch liệt, mấy cô nàng phát ra tiếng cười ha ha.

 

“Các người đang làm gì vậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/85-rose-killer-4.html.]

 

Thấy một màn như vậy, Hạ Lâm Âm tức giận nắm chặt tay, vội vàng đi đến chỗ Chu Khả Phương và An Mỹ Mỹ. Mấy cô gái kia chắn trước người cô, không cho qua.

 

Chu Khả Phương thả lỏng An Mỹ Mỹ ra, nhìn về phía Hạ Lâm Âm, trên khuôn mặt cô ta hiện lên một tia ghen ghét: “Hạ Lâm Âm, dạo này mày đi rất gần với Doãn thiếu. Tao cảnh cáo mày sau này cấm gần gũi với Doãn thiếu, bằng không, tao đánh cho cha mẹ mày cũng không nhận ra, xem mày còn có thể dùng gương mặt kia quyến rũ Doãn thiếu nữa hay không.”

 

“Tránh ra.” Ánh mắt Hạ Lâm Âm lạnh lùng nhìn liếc qua mấy cô gái đang chắn trước người cô.

 

Ánh mắt ấy như lưỡi d.a.o sắc bén, mấy cô gái bị ánh mắt lạnh băng của Hạ Lâm Âm dọa sợ, tất cả không khỏi nghiêng người tránh đường cho Hạ Lâm Âm đi qua, lúc nhận ra thì cả bọn thẹn quá hóa giận đỏ bừng cả mặt lên.

Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé (●´ϖ`●)

 

Các cô vậy mà lại bị ánh mắt của Hạ Lâm Âm doạ sợ!

 

Hạ Lâm Âm vươn tay đỡ An Mỹ Mỹ lên, Chu Khả Phương quả thực bị chọc cười. Con Hạ Lâm Âm này coi cô ta như không khí sao?

 

“Hạ Lâm Âm, tao đang nói chuyện với mày đó, mày tai điếc không nghe được à? Hay là mày không nghe hiểu tiếng người hả?”

 

Chu Khả Phương giơ tay định tát vào mặt Hạ Lâm Âm nhưng cổ tay cô ta bị chặn lại giữa không trung.

 

Hạ Lâm Âm túm chặt lấy cánh tay Chu Khả Phương: “Xin lỗi đi, xin lỗi với An Mỹ Mỹ!”

 

Chu Khả Phương giật mạnh ra, sau vài lần vẫn không được. Chết tiệt! Sao lực tay Hạ Lâm Âm lại mạnh thế này!

 

“Bọn mày còn đần ra đó làm gì? Nhào lên!” Chu Khả Phương quát.

 

Dựa vào thân thủ của Hạ Lâm Âm thì việc giải quyết cùng lúc mấy nữ sinh trung học hoàn toàn không hề hấn gì, chỉ chốc lát sau, mấy nữ sinh đã nằm ngang nằm dọc trên đất rên rỉ.

 

Tiếng thét của Chu Khả Phương vô cùng thảm thiết, Hạ Lâm Âm lật tay, bẻ Chu Khả Phương trật khớp cánh tay: “Đau không? Tôi đây giúp cậu làm tốt không hử?”

 

“Cùm cụp” một tiếng, Chu Khả Phương đang trật khớp cánh tay lại tiếp tục phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

 

“Xin lỗi An Mỹ Mỹ.” Hạ Lâm Âm nói.

 

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” Đau đến mức môi run lên bần bật, Chu Khả Phương vội vàng gật đầu không ngừng: “An Mỹ Mỹ, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là tôi sai! Lần sau tôi sẽ không dám nữa đâu!”

 

Hạ Lâm Âm cởi áo khoác đồng phục ra, khoác lên người An Mỹ Mỹ đang ướt đẫm, rồi ôm lấy cô đi ra ngoài: “Đi, tôi và cậu về ký túc xá thay quần áo.”

 

Chu Khả Phương sau một hồi mới đỡ cơn đau móc điện thoại trong túi ra: “Alo! Anh Trương! 500 vạn, giúp em đánh một người!”

 

“Được! Là đứa con gái, phá hủy gương mặt ả cho em! Cả là 1000 vạn nhỉ! 1000 vạn cho trên mặt cô ta hai nhát!”

 

Tắt điện thoại, Chu Khả Phương hung tợn nói: “Sớm muộn gì tao cũng làm c.h.ế.t mày, con điếm!”

 

“Trên người bọn mày có bao nhiêu tiền, lấy hết ra đây!”

 

Chu Khả Phương đá nhẹ mấy nữ sinh, gom hết tất cả cũng chỉ có 300 vạn.

 

“300 đồng! Bọn mày ăn c*t à! 500 đồng cũng không bằng!”

 

“Tức c.h.ế.t tao mà, mà thôi, giờ chúng ta đi chỗ trường cấp hai kiếm chút tiền.”

 

Rừng cây nhỏ ở gần sân thể dục Tây Nam im ắng hẻo lánh, đặc biệt là vào ban đêm đen thùi lùi, chỉ có ánh đèn đường của sân thể dục bên cạnh hắt vào một chút ánh sáng mờ ảo.

 

Trong trường học có không ít đôi tình nhân đều thích chạy tới đây hẹn hò, đặc biệt lúc tháng bảy, tháng tám có lá phong tuyệt đẹp, có rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau đi tản bộ rồi ghé vào rừng cây.

 

Đè nữ sinh lên thân cây, nam chính mon men bàn tay vào quần áo nữ sinh, nữ sinh ấy bèn đẩy ra: “Chín giờ tối rồi, tụi mình mau về thôi, không thì ký túc xá đóng cửa mất.”

 

Nam sinh thở hổn hển: “Không sao đâu, vẫn còn thời gian mà, ở một lát thôi, khó lắm hôm nay mới cuối tuần.”

 

Nghe thấy nam sinh nói vậy, nữ sinh cũng ỡm ờ đồng ý.

 

Trong lòng mừng thầm, nam sinh bế nữ sinh lên, chuẩn bị đổi sang cái cây to hơn, kết quả lúc đi lại dẫm phải gì đó khiến cậu ta suýt nữa thì té ngã.

 

Cậu nam sinh khó chịu quay ra sau nhìn thứ suýt chút nữa khiến cậu ta ngã sấp mặt, rồi…

 

“Á a a a a!”

 

Tiếng kêu hoảng sợ xé rách màn đêm u tịch.

_

Cảm ơn mn đã đợi truyện nha╰⁠(⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠´⁠꒳⁠`⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠)⁠╯ hè rồi nên Tịch sẽ có thời gian edit truyện nên mn cứ yên tâm ❤️ ❤️

Loading...