Không riêng gì họ, đến cả phương bắc cũng chịu nổi thời tiết lạnh như . Người dân ở đây nhiều năm trận tuyết nào lớn đến thế, cũng lạnh lẽo đến mức . Tuyết rơi xuống mặt đất chớp mắt biến thành băng, còn mềm xốp mà chỉ nền băng tuyết khô cứng lạnh lẽo.
Quân lính bên tình hình cũng mấy lạc quan, nhưng đám thảo nguyên thích ứng , dường như tuyết hề ảnh hưởng đến bọn họ. Hôm một đội kỵ binh đánh úp một ngôi làng, chúng giếc mà chỉ cướp lương thực. với kiểu thời tiết như bây giờ, cướp bộ lương thực của bách tính chẳng khác nào giếc họ.
Khi Vệ Đông Dương dẫn đuổi tới, đối phương rời hơn nửa ngày. Tới lui như gió, như giẫm đất bằng.
Không tại chiến mã của họ sợ giá rét. Trong khi bọn họ bên còn cách nào thích ứng chứ đừng đến ngựa.
Vệ Đông Dương đau đầu, trận chiến đánh thì Tết năm nay đừng hòng trở về, thậm chí sinh nhật Khanh Khanh sang năm cũng về kịp...
Cũng bởi trong lòng tâm sự, Vệ Đông Dương tài nào ngủ yên. Vừa động tĩnh, lập tức tỉnh dậy. Bên ngoài náo loạn, tiếng kinh hô ngừng, nhưng giống địch tập kích. Vệ Đông Dương mặc quần áo tử tế chạy ngoài, trầm mặt hỏi: "Sao thế ?"
Trong quân đội luôn kỉ luật nghiêm minh, dù địch tập kích cũng loạn như , ai còn tưởng thần tiên hạ phàm!
"Tướng quân! Thần tiên hạ phàm!"
Vệ Đông Dương: "..."
Không đợi Vệ Đông Dương kịp phản ứng, bọn lính mồm năm miệng mười giải thích với .
"Mạt tướng đang tuần tra, đột nhiên thấy trời sáng choang, một trận gió quỷ thổi tới..."
"Sao là gió quỷ? Phải là gió tiên."
" đúng đúng, gió tiên, gió tiên, là một trận gió tiên thổi tới khiến tất cả binh lính tuần tra cảm thấy ấm áp hẳn lên."
"Ngay cả mấy vết thương tay cũng lên ít."
"Còn ! Mấy ngày ngoại thương, gần đây còn mưng mủ, mãi vẫn thấy khá hơn, khi gió tiên thổi qua thì nó đang dần dần kết vảy!""
"Việc là gì, gió tiên đột nhiên cuốn hết tất cả tuyết cành cây nóc nhà, tuyết dày như , ngay cả mặt đất cũng gió tiên mang hết."
"Bọn đuổi theo gió tiên, thấy nó cuốn tuyết lên ngày càng nhiều, đúng là tuyệt vời. Cảm giác như tuyết của cả Duyện Châu đều nó cuốn cả .""
"Đuổi ngoại thành hơn 20 dặm, bọn thuộc hạ thấy tuyết rơi xuống đằng xa, dựng nên một bức tường thành cao ba trượng, rộng một trượng, dài thấy biên!"
......
Vệ Đông Dương hết chuyện, trong lòng khỏi ngạc nhiên, lập tức phái đến chỗ bức tường tiên.
Tường tiên là tên do binh lính bên bức tường gọi.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-112.html.]
Lúc trời mờ sáng, mặt đất còn một chút tuyết nào đọng , chỉ tiếng vó ngựa đạp mặt đường lạnh cứng "lộc cộc". Vệ Đông Dương thấy tường tiên ở phía xa, trong lòng chấn động nên lời. Một công trình lớn như , quả thực thể do sức tạo nên!
Hắn gần xem, tường bóng loáng như gương, kiên cố vững vàng, kiếm đ.â.m vỡ, đao vung lưu vết. Bức tường tiên cao đến ba trượng, thang nào trèo lên nửa thành, huống hồ thảo nguyên gì thang để trèo.
Vệ Đông Dương nghĩ đến điểm mấu chốt, bức tường chắn ở đây, Man tộc bên sẽ thể vượt qua .
Vệ Đông Dương bình thường luôn thái độ bán tín bán nghi với những chuyện thần phật như thế , nhưng bây giờ thấy bức tường, thực sự tin rằng thần tiên là thật.
"Hai các ngươi, men theo tường về phía đông xem nó dài đến ! Còn hai ngươi về phía tây ."
"Rõ."
Cả bốn cưỡi ngựa chạy như bay, mãi đến tối mới trở về.
"Báo tướng quân, phía đông tường tiên kéo dài thẳng đến núi Phượng Hoàng!"
"Phía tây tiếp giáp núi Văn Đồng một khe hở."
"Tốt! Từ giờ những kẻ Man tộc bên đừng mong tiến thêm một bước!"
Vệ Đông Dương nhịn lớn. Mới ngày hôm qua còn đau đầu chuyện chiến sự mà nay giải quyết xong.
"Đây là trời giáng thần tích! Phù hộ Đại Chiêu của !"
"Trời giáng thần tích! Phù hộ Đại Chiêu của !"
"Trời giáng thần tích! Phù hộ Đại Chiêu của !"
"Trời giáng thần tích! Phù hộ Đại Chiêu của !"
......
Lời của Vệ Đông Dương trong lều truyền , đó bộ binh doanh đồng thanh, đinh tai nhức óc, âm vang khắp trời!
Tết Vạn Thọ qua , Văn Khanh ở trong cung mấy ngày, Nguyên Xương Đế sống chếc thả nàng , sợ nàng khỏi cung sẽ đòi biên quan.
"Cữu cữu, biên quan, thấy phụ chuyện gì nên trở ."
Nguyên Xương Đế tin, vẫn tưởng là Văn Khanh dỗ ông. Từ kinh thành đến ải Đồng Môn, ít thì cũng nửa tháng lộ trình, cả cả về mất một tháng. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn trong tầm kiểm soát của ông, gì cơ hội ? Nằm mơ thì may . ông vẫn kiên nhẫn , tủm tỉm : "Ngươi lúc nào ?"