“Vì con vẹt  cũng chỉ là một món quà thôi. Nếu  e rằng Thánh Thượng sẽ chẳng quan tâm con .”
 
Trong nguyên tác, Vệ Chiêu  ương bướng, sống c.h.ế.t  chịu, thậm chí  nhóc còn mắng Tống Thừa Tu là tên điên. Vì thế mới  đánh gãy một chân, ném  khỏi phủ.
 
Rồi  đó,     kế Vương thị gài bẫy. Bà  tìm một đại phu  Mông Cổ, chữa chân của  thành tàn tật luôn.
 
Chưa  tới, tính tình Vệ Chiêu vốn dĩ ngốc nghếch như  là kết quả tẩy não suốt bao năm của Vương thị.
 
Vì suy cho cùng, tuy bà  chỉ là vợ kế nhưng con bà  cũng là con vợ cả. Nên  là   ,  bà   thể   khác đè đầu cưỡi cổ con ?
 
Những điều  Nguyên Gia đều hiểu, nhưng Vệ Chiêu   hiểu. Vậy nên khi y  dứt lời,   phản bác theo bản năng:
 
“Chính   với con, phủ tướng quân nhà cao cửa rộng như , thì   khí chất con nhà tướng. Bằng , quan  và  trong kinh thành còn coi nhà   gì.”
 
Cũng do quan niệm  nên từ nhỏ   thấy  cao quý hơn con cái nhà khác. Bởi vì  cha nên kinh thành mới yên bình phồn hoa, cơm ngon rượu say.
 
Mà  thấy Vệ Chiêu  , Nguyên Gia cũng   tiếp nữa.  lúc , V587 gào lên trong đầu y: [Eo ơi, đứa bé   ẩm IC khá nặng đấy! Đây là tư tưởng ăn chơi trác táng còn gì? Không  còn dạy dỗ  .]
 
Quả thực đầu óc   tẩy não  . Chỉ là, còn sót  một ít ưu điểm. Đó chính là chính nghĩa. Nếu  thì lúc ở phủ ngũ hoàng tử,  nhóc sẽ  bảo vệ y đến thế.
 
Thế nên… vẫn còn cứu .
 
Do đó, y hỏi   nữa:
 
“Nếu con  nghĩ  thì chuyện hôm nay giải thích thế nào đây? Con mới chỉ b.ắ.n c.h.ế.t thú cưng của ngũ hoàng tử,   bắt con đền mạng . Cái con gọi là khí thế của phủ tướng quân, vì  ở  mặt ngũ hoàng tử  chẳng đáng một đồng?”
 
“Không chỉ ngũ hoàng tử, lúc   mặt các vương công quý tộc, con cũng dám lên mặt ?”
 
Vệ Chiêu  mấy câu hỏi liên tiếp của Nguyên Gia  cho cứng họng. Cậu dần hoài nghi về bản .
 
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Từ nhỏ đến lớn,  bên cạnh ai cũng  với   rằng,  là con trai trưởng của phủ tướng quân. Cha   chiến công hiển hách, cả Bắc Cảnh đều nhờ cha  bảo vệ.
 
Cho nên, chuyện  kiêu ngạo vẫn chả  cả. Nếu  chọc giận ai thì  đó cũng  dám  gì  .
 
 hôm nay   chọc tới ngũ hoàng tử,  đánh một trận, suýt nữa thành  tàn tật. Thậm chí,  còn liên lụy tới  ruột của   mạo hiểm  bắt thú dữ một . Tất thảy những điều   khiến nhận thức của Vệ Chiêu dần nứt vỡ.
 
Chẳng lẽ, những gì bọn họ  đều là sai?
 
 vì  ngày xưa  gây chuyện, chẳng những   đền tội, mà ngược , những  đó đều bảo đây chỉ là chuyện nhỏ,   cần để bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/6.html.]
 
“Khụ khụ.”
 
Vệ Chiêu chữa kịp hiểu   mấy tiếng ho của Nguyên Gia kéo .
 
“Cậu ơi,    chứ ạ?”
 
Mặt đỏ như ? Hình như còn nóng nữa?
 
Thấy thiếu niên quan tâm  thật lòng, Nguyên Gia híp mắt, xua tay với .
 
“Hít  ít gió lạnh thôi, về uống tí nước ấm là   .”
 
Sau đó hai    chuyện nữa. Lúc về phủ An võ hầu, đại phu của phủ  chờ sẵn ở cây ngô đồng trong viện.
 
Vốn dĩ,  thể của nguyên chủ  . Mà giờ, Lục hầu gia  chi  tiền lớn mời các danh y ở  trong phủ, cốt là để kịp thời khám bệnh cho y.
 
Trước khi Nguyên Gia  ngoài, y  dặn Mộc quản gia  với đại phu hãy chờ y trong phủ. Đến khi đặt Vệ Chiêu lên giường, y lập tức nhờ   kiểm tra vết thương cho nhóc .
 
Tuy  đánh hơn mười mấy cái, nhưng chỉ là vết thương ngoài ,  ảnh hưởng đến ăn gân cốt bên trong. Có thể , kẻ đánh  xuống tay quá nặng.
 
“Không  thương nặng, bôi ít thuốc mỡ với uống mấy ngày thuốc là .”
 
Đại phu  xong bèn rời  kê đơn thuốc.
 
Thế nhưng, đại phu vẫn  kịp , vị quản gia  dẫn theo hai tên sai vặt đến, bảo là phu nhân tướng quân  đón Vệ Chiêu về.
 
Sau khi  khỏi hầu phủ, Vệ Chiêu  lên xe ngựa, nhanh chóng về phủ của Trấn Quốc tướng quân.
 
Vừa mới về đến viện Minh Triều, Vương thị  chạy  với vẻ mặt đau thương tột độ.
 
Theo  bà  là một thiếu niên áo quần  đẽ - Vệ Huyên. Trên mặt thiếu niên  cũng hiện lên vẻ quan tâm lo lắng.
 
“Ôi… con của ! Con chịu khổ ! Mau cho  xem nào, vết thương  nguy hiểm ?”
 
Vương thị  bước qua cửa liền chạy tới giường,  mặt bà  lộ vẻ thương xót, giơ tay  xem vết thương của Vệ Chiêu.
 
“Đừng, đừng,  ơi! Con  ,  đừng lo.”