Nhân lúc dùng khăn tay lau nước mắt, khóe miệng bà  lén nở một nụ  khinh bỉ.
 
Tiểu phế vật đúng là dễ dỗ mà!
 
Nay chân tướng vụ việc  rõ, mấy vị quan sai bèn đưa Mã đại phu về Kinh Triệu để nhận lệnh của Phủ Doãn đại nhân.
 
Sau đấy, Vương thị phát cho mỗi nha  một phần tiền thưởng. Tới khi tất cả  hết, bà  lập tức lật mặt, khó chịu xoay   với Lý ma ma:
 
“Đi đưa thằng ch.ó Tam Bảo ăn cây táo rào cây sung đến đây cho bổn phu nhân.”
 
“Vâng, phu nhân.”
 
Thế là, Lý ma ma tự  dẫn  tới viện Minh Triều bắt .
 
 khi bọn họ đến, chẳng thấy  . Vệ Chiêu  rằng Tam Bảo    việc, cơ mà   bảo gã   .
 
Vì , Lý ma ma hết cách nên đành về tay .
 
“Phu nhân, lẽ nào đại thiếu gia  phát hiện  gì ?”
 
Mụ  là nha  hồi môn của Vương thị,   theo bà  mười mấy năm . Hôm nay, mụ thấy Vệ Chiêu  lời kêu oan của tên họ Mã  nên  mấy yên lòng.
 
 Vương thị chỉ uống một ngụm , dùng khăn lau nhẹ khóe miệng, đáp bằng ngữ điệu chế giễu:
 
“Thằng phế vật đấy đầu óc đơn giản. Sau việc của ngũ hoàng tử cũng  ghét , thế thì mấy chuyện    càng .”
 
Vả , bà   nuôi Vệ Chiêu từ khi còn nhỏ. Mọi thứ đều chiều theo ý . Dù là quần áo  ăn uống đều sử dụng đồ  nhất. Ngay cả Huyên Nhi nhà bà  cũng  bằng nữa là.
 
Nếu chỉ  như  mà nó  nghi ngờ,  thì đúng thật là bà   nuôi  một tên vô ơn.
 
Mà Lý ma ma thấy Vương thị  liệu sự ,   thêm nữa, chuyển sang chủ đề khác.
 
“Phu nhân,  phía Mã đại phu xử lý thế nào ạ?”
 
Kẻ  chỉ  một ,   họ hàng gì cả. Cho nên, để ông  câm miệng thì chỉ  thể bịt miệng ông   .
 
Vương thị ngước mắt  mụ, đáp: “Đương nhiên là  cách.”
 
Không ai  thể giữ bí mật  bằng  chết.
 
Khi Nguyên Gia tỉnh   nữa, trời  tối.
 
Lúc , Lục Trúc với hai nha  khác đang bày cơm tối, Nguyên Gia  ăn  xem hình ảnh V587 gửi đến cho y.
 
Thấy Vệ Chiêu phái Tam Bảo   khi Vương thị sai  đến  khó, y  kìm  nhướng mày.
 
Xem , mấy việc tiếp theo, cháu ngoại y sẽ dần nảy sinh nghi ngờ với Vương thị .
 
  , chỉ  hình tượng của bà  bắt đầu sụp đổ thôi, chứ  kế vẫn còn một màn kịch lớn hơn cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/9.html.]
 
[Bé Tám, tìm một bộ truyện ngắn cổ đại  sắp xếp . Trong hai ngày nay,  sẽ chép   mang đến hiệu sách bán, tiền kiếm  sẽ tính  tiền đồ ăn của em  .]
 
Y nhớ là, trong  sản nghiệp của hầu phủ  một hiệu sách đang  bờ vực phá sản. Nói  chừng, nhờ  truyện của y, nó  thể vực dậy  kiếm tiền cho y.
 
Nghe thấy Nguyên Gia  thế, nó vốn  còn hứng thú với việc đóng giả , lập tức tỉnh táo .
 
Nguyên chủ  nuôi dạy chu đáo nên đương nhiên thức ăn  ngon. Nó thấy Nguyên Gia ăn, mới ngửi mùi thôi  thèm nhỏ dãi . Không ngờ ký chủ nhà nó   bụng như thế, còn kiếm tiền ăn cho nó nữa.
 
V587 vui sướng đáp bằng giọng trẻ con trong trẻo: [Vâng, ký chủ.]
 
Nói  là , trong vài giây, nó  chiếu vô  bộ truyện ngắn cổ đại chất lượng cao cho Nguyên Gia, ngọt ngược đều  đủ.
 
[Chỉnh sửa nguyên tác về Vệ Chiêu một chút, cũng gửi cho  luôn.]
 
[Được,  gọi nó là “Niết Bàn Ký” .]
 
Đây mới là mục đính chính khi y  V587 tìm truyện ngắn cổ đại.
 
Thời xưa   hoạt động giải trí gì, việc  truyện chỉ dành cho những phu nhân  tiểu thư của mấy nhà giàu , coi nó như trò tiêu khiển. Thế nên y tin chắc, truyện ngắn cổ đại của  sẽ  bùng nổ.
 
Và lúc đó chính là khi “Niết Bàn Ký”  đời.
 
Dù  thì, Vệ Chiêu   sẵn tâm lý đề phòng với Vương thị . Thêm nội dung của truyện ngắn, dù    ngu đến mấy thì vẫn sẽ   nút thắt của sự việc.
 
Mà y   thẳng là vì,  một  chuyện  do bản    nhận thì mới thấy đắng lòng.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
 
Đến khi Nguyên Gia ăn cơm tối xong, V587  mang “Niết Bàn Ký”  biên tập  thật  đến.
 
Đọc lướt qua một , y cảm thấy cũng khá  đấy. Xem  bé hệ thống nhà y   tiềm năng  biên kịch.
 
Sang ngày thứ hai, y cho  loan tin bản   bệnh, mấy ngày tới  gặp khách.
 
Rồi cả ngày y đều ở trong thư phòng, chép  truyện ngắn cổ đại.
 
Khi mặt trời lặn, y    ba phần.
 
Sau đó, y sai Lục Trúc bảo Mộc quản gia tới đây.
 
“Ngày mai, ông cầm ba phần truyện  đến hiệu sách, bảo là bổn thế tử tìm  kể chuyện kể  phố, thu hút khách hàng.”
 
“ chỉ   một phần ba nội dung thôi. Nếu họ   phần còn  thì  đặt hàng.”
 
Vậy mới  thể bán chạy!
 
Mộc quan gia  hiểu vì  tự dưng Nguyên Gia  nổi hứng bán truyện.  nếu đây  là ý của thế tử, chắc hẳn y   sắp xếp.
 
 điều Mộc quản gia  ngờ là, truyện của y vô cùng li kì hấp dẫn, học trò, lái thương  chủ quán  xong cứ kêu gào đòi mua. Mới đến giờ ngọ  đặt cọc cả trăm cuốn.