[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:29:35
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tia sáng trắng loé lên trước mắt Trầm Ngư, và ngay khoảnh khắc sau đó, cô thấy mình đã ở trong một thân thể hoàn toàn khác.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ngồi trên một chiếc giường bạt bộ được chạm khắc tinh xảo.
Nhìn quanh phòng, Trầm Ngư thấy đâu đâu cũng là dải lụa đỏ, khiến không gian ngập tràn không khí vui mừng. Trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, hai cây nến long phụng đỏ thẫm to cỡ cánh tay trẻ nhỏ đang được đặt ngay ngắn.
Cúi đầu xuống, cô lại một lần nữa bắt gặp sắc đỏ chói lóa trước mắt.
Đây rõ ràng là một phòng hoa chúc.
Tất nhiên, đó là nếu như ta có thể bỏ qua chuyện bộ "váy cưới" cô đang mặc lại hở hang đến khó tin, gần như để lộ cả nửa bầu n.g.ự.c trắng ngần. Cùng với đó là những tiếng ồn ào hỗn tạp từ ngoài cửa sổ vọng vào.
"Lưu công tử ra giá một trăm lượng bạc!"
"Trương lão gia ra ba trăm lượng!"
"Lâm công tử ra năm trăm lượng!"
"…"
"Còn vị quý nhân nào muốn cùng hưởng đêm xuân với Trầm Ngư cô nương của chúng ta không?"
Rõ ràng... đây là một kỹ viện.
Lúc này, hệ thống truyện ngọt cuối cùng cũng truyền cho Trầm Ngư cốt truyện của thế giới này.
Nguyên chủ lần này tên là Thẩm Trầm Ngư - một cô gái đáng thương với quá khứ bi kịch.
Khi còn nhỏ, mẹ cô bị người cha nghiện cờ b.ạ.c đánh đập đến mức tử vong. Sau đó, cô sống thêm hai năm nữa với người cha tồi tệ ấy trước khi bị đem đi gán nợ cho sòng bạc. Vì dung mạo xinh đẹp, cô nhanh chóng bị bán lại cho kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành - Hồi Xuân Lâu.
Có lẽ là “cây xấu sinh trái ngọt”, cha mẹ cô xấu xí là thế, nhưng đứa con gái sinh ra lại đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Nhờ nhan sắc ấy, Trầm Ngư nhanh chóng nổi danh tại Hồi Xuân Lâu và trở thành hoa khôi số một.
Và hiện tại, khoảnh khắc mà Trầm Ngư xuyên đến lại đúng vào buổi đấu giá đêm đầu tiên của nguyên chủ - cũng chính là ngày sinh nhật thứ mười sáu của cô.
Chính vào đêm này, một người đàn ông bước vào cuộc đời cô.
Hắn tên là Lâm Chiêu Vân, là đích thứ tử của Tể Tướng đương triều.
Lâm Chiêu Vân nổi tiếng là công tử ăn chơi. Do đại ca là người thừa kế chính thức, nên phụ thân cũng không kỳ vọng gì ở hắn, để mặc hắn sống buông thả.
Hồi Xuân Lâu chính là chốn ăn chơi quen thuộc của hắn, và trong đêm định mệnh đó, hắn đã mua lại đêm đầu tiên của Trầm Ngư.
Với vẻ đẹp mê hoặc và quyến rũ, Trầm Ngư dễ dàng khiến Lâm Chiêu Vân động lòng. Nhưng cô là kỹ nữ, thân phận đó mãi mãi không xứng đáng với hắn.
Dù Lâm Chiêu Vân có ý muốn đưa cô về phủ, thân là con trai Tể tướng, việc đó là điều không thể chấp nhận.
Vậy nên, hắn vừa yêu cô, vừa khinh rẻ thân phận cô. Sau một loạt những dây dưa tình cảm, cuối cùng phụ thân hắn cũng hiểu được tình cảm đôi bên...
Trầm Ngư được cho vào phủ làm thiếp.
Sau khi kết thúc dòng cốt truyện trong đầu, Trầm Ngư nhếch môi hỏi hệ thống:
[Ngươi là hệ thống truyện ngọt mà nhỉ? Vậy ngươi cho ta hỏi, cốt truyện này ngọt ở chỗ nào vậy?]
Hệ thống đáp lại đầy tự tin:
[Nguyên chủ xuất thân thấp hèn, còn Lâm Chiêu Vân là con trai Tể tướng. Thế nhưng hắn vẫn yêu nguyên chủ, không khinh thường thân phận kỹ nữ của nàng, như vậy không phải là ngọt sao?]
Trầm Ngư cười khẩy:
[Thân phận? Như thể nàng ấy có thể chọn được chắc? Nếu nguyên chủ thật sự là kỹ nữ, thì tại sao trong cả câu chuyện, nàng ấy chỉ từng ngủ với mỗi Lâm Chiêu Vân?]
Không phải Trầm Ngư muốn nguyên chủ có quá khứ đen tối, mà là theo logic câu chuyện, dù mang danh kỹ nữ, Trầm Ngư đã sống cả tuổi thơ ở Hồi Xuân Lâu và được đào tạo để quyến rũ đàn ông.
Thông thường, các cô gái ở kỹ viện bắt đầu tiếp khách từ năm mười bốn tuổi.
Thế nhưng nguyên chủ lại được giữ lại cho đến khi mười sáu tuổi.
Với Trầm Ngư, lý do quá rõ ràng: Bởi vì theo cốt truyện, Lâm Chiêu Vân mãi đến lúc Trầm Ngư tròn mười sáu mới từ Giang Nam trở về. Họ phải gặp nhau vào thời điểm đó. Vì thế, tú bà thường ngày tham lam, ước gì các cô gái có thể tiếp năm sáu người mỗi ngày, lại "nuôi" riêng nguyên chủ suốt hai năm trời.
Hệ thống giải thích:
[Bởi vì ta là hệ thống truyện ngọt. Kịch bản được sắp đặt để bảo vệ nguyên chủ khỏi bị những chuyện ô uế đó làm tổn thương. Không liên quan gì đến Lâm Chiêu Vân. Ký chủ à, phản ứng của ngươi hơi cực đoan rồi đấy. Không thể vì không thích kịch bản mà nguyền rủa một cô gái như vậy được. Hơn nữa, đây là thân thể của ngươi bây giờ. Nếu thật sự đã từng tiếp khách, ngươi có chịu nổi không?]
Trầm Ngư nhướng mày:
[Chuyện ô uế? Thế tức là ngươi cũng thừa nhận những việc đó là ghê tởm chứ gì? Vậy Lâm Chiêu Vân khác gì? Hắn cũng chỉ là một khách làng chơi, tới tìm vui thôi.]
Với Trầm Ngư, việc trao lần đầu cho người như Lâm Chiêu Vân cũng không khác gì trao cho bất kỳ ai.
Tất cả đều là khách. Có ai cao quý hơn ai?
Tiếng huyên náo ngoài cửa vẫn tiếp tục, và giá cho đêm đầu tiên của Trầm Ngư đã lên đến tám trăm lượng bạc.
Một con số kinh ngạc. Tú bà đứng trên sân khấu không giấu nổi nụ cười nở rộ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Từ khi mở kỹ viện đến giờ, người cao giá nhất cũng chỉ được bán với năm trăm lượng. Vậy mà nay, đấu giá vừa mới bắt đầu, đã vượt hơn nửa phần.
Bà ta làm sao mà không vui cho được?
Nghĩ đến cô gái trong phòng hoa chúc phía sau, bà lại thấy mức giá này cũng không bất ngờ.
Một nhan sắc tuyệt trần như vậy, không trách những người đàn ông dưới kia phát cuồng vì cô. May mà năm xưa bà ta có ánh mắt tinh đời, nhận ra tiềm năng của cô bé gầy gò yếu ớt ấy. Giờ đã hóa thành viên ngọc quý báu trong tay bà.
Có bảo vật như vậy trong tay, lo gì không có tiền.
Nguỵ ma ma đã nghiên cứu kỹ càng, không một cô gái nào trong các thanh lâu khắp kinh thành có thể sánh được với sắc đẹp của Trầm Ngư.
“Vương lão gia ra giá chín trăm lượng!”
“Lâm công tử ra giá một ngàn lượng!”
“Còn vị nào ra giá cao hơn nữa không? Nếu không thì tối nay, Trầm Ngư cô nương sẽ thuộc về Lâm công tử nhé!”
Vừa dứt lời, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm, chỗ có tầm nhìn đẹp nhất, từ tốn đứng dậy.
Hắn mặc trường bào trắng, dáng vẻ tao nhã đúng chất quý tộc. Khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú nổi bật.
Hắn chắp tay nói lễ độ với những người xung quanh:
“Tạ các vị đã nhường bước.”
Một vài người bên cạnh siết chặt nắm tay vì tức giận. Không ai ưa nổi dáng vẻ thắng rồi còn thích khoe khoang của Lâm Chiêu Vân.
Nếu còn tiền, ai lại muốn từ bỏ cơ hội được sở hữu mỹ nhân như Trầm Ngư?
Nguỵ ma ma vẫn chưa vội kết thúc. Bà cười hỏi lại lần nữa:
“Còn vị nào ra giá cao hơn không?”
Dù một ngàn lượng đã vượt xa kỳ vọng, nhưng ngân lượng đó mà, đâu có ai chê ít chứ, phải không? Tất nhiên bà muốn đẩy giá cao hơn nữa.
Thế nhưng, có lẽ con số ấy đã vượt quá khả năng tài chính của phần lớn người tham dự. Sau câu hỏi của bà ta là một khoảng lặng dài.
Dẫu sao, khách của Hồi Xuân Lâu phần lớn là công tử ăn chơi hoặc thương nhân giàu có trong kinh thành, nhưng họ vẫn có giới hạn. Nếu cha mẹ biết họ tiêu ngàn lượng cho một kỹ nữ, họ chắc chắn sẽ bị đánh cho mềm xương.
Nguỵ ma ma thở dài tiếc nuối, nhưng vẫn mỉm cười chuẩn bị tuyên bố người thắng cuộc:
“Nếu không còn ai trả giá, thì tối nay, Trầm Ngư cô nương sẽ thuộc về...”
Nhưng đúng lúc bà định đọc tên Lâm Chiêu Vân, một giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm vang lên từ lầu hai:
“Một ngàn một trăm lượng.”
Giọng nói vang lên bất ngờ lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nơi một thanh niên trẻ tuổi đang tựa người vào lan can, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quan sát đám đông phía dưới.
Vẻ ngoài của y không hề kém cạnh Lâm Chiêu Vân, và dường như cũng trạc tuổi với hắn. Nhưng khác với dáng vẻ thư sinh phong nhã được nuôi dưỡng trong nhung lụa của Lâm Chiêu Vân, người này toát ra khí chất rắn rỏi, đầy kiên nghị.
Y không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng đó, cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sát khí sắc bén như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ, khiến ai nấy đều theo bản năng tránh ánh mắt của y.
Cũng chính vì vậy mà y trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh trụy lạc này. So với kẻ đến tìm vui, y giống như người đến gây chuyện hơn.
Dù trong lòng có nghĩ gì, Ngụy ma ma vẫn giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, khẽ mỉm cười:
“Tiêu... Tiêu công tử ra giá một ngàn một trăm lượng. Còn vị công tử nào muốn trả giá cao hơn nữa không?”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Lâm Chiêu Vân. Nụ cười trên môi hắn đã biến mất hoàn toàn. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy người đàn ông trên lầu hai - kẻ vừa ngang nhiên phá hỏng cuộc vui của mình.
Người thanh niên trên cao cũng không né tránh, trong mắt loé lên thách thức ngầm.
Y nhìn thẳng vào Lâm Chiêu Vân và nói:
“Xem ra hôm nay, Tiêu mỗ hơn một chút. Lâm huynh, đa tạ đã nhường.”
Rõ ràng là hai người họ quen biết nhau, nhưng mối quan hệ thì không mấy thân thiện.
Lâm Chiêu Vân hừ lạnh:
“Không phải Tiêu công tử xưa nay luôn khinh thường những chuyện phong hoa tuyết nguyệt như thế này sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Hồi Xuân Lâu?”
Từ lâu, Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành đã như nước với lửa. Phụ thân của họ - Lâm tể tướng và Tiêu đại tướng quân là hai thế lực chính trị đối lập lâu năm, và mối hiềm khích truyền đến đời con cái.
Nhưng khác với Lâm Chiêu Vân có đại ca gánh vác gia nghiệp nên sống an nhàn, Tiêu Dịch Thành là con trai duy nhất của Tiêu đại tướng quân. Trong giới con cháu quyền quý kinh thành, y được xem là người ưu tú nhất.
Y luôn khinh thường những kẻ ăn chơi trác táng, đặc biệt là những người như Lâm Chiêu Vân.
“Một ngàn ba trăm lượng.” Lâm Chiêu Vân nghiến răng ra giá, không chịu nhượng bộ.
Tiêu Dịch Thành nhếch môi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-1.html.]
“Một ngàn bốn trăm lượng.”
“Một ngàn năm trăm lượng.”
“…”
“Một ngàn chín trăm lượng.”
Giá càng lên cao, sắc mặt Lâm Chiêu Vân càng tối sầm.
Từ trên cao, Tiêu Dịch Thành thản nhiên nói lớn:
“Hai ngàn lượng.”
Hai ngàn lượng bạc - chỉ cho một đêm đầu tiên với một kỹ nữ. Con số ấy khiến toàn bộ đám đông câm lặng.
Và đó cũng là giới hạn mà Lâm Chiêu Vân có thể chi trả. Dù nhà họ Lâm giàu có nổi danh khắp kinh thành, nhưng không có nghĩa là hắn được phép tiêu tiền như nước thế này.
Hai ngàn lượng là toàn bộ số bạc hắn mang theo. Muốn trả cao hơn, hắn buộc phải động đến tài sản gia tộc hoặc những cửa hàng dưới danh nghĩa bản thân.
Nhưng nếu hắn dám làm vậy, và để Lâm tể tướng biết được con trai đốt tiền vì một kỹ nữ, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tiêu Dịch Thành như đã nhìn thấu được giới hạn của đối thủ, khóe môi cong lên một nụ cười khiến người khác chỉ muốn đ.ấ.m vào mặt.
“Xem ra lần này ta thắng rồi, Lâm huynh.”
Tính khí của Lâm Chiêu Vân vốn nóng nảy. Nếu Tiêu Dịch Thành không lên tiếng, có khi hắn đã tự rút lui, dù sao thì cũng chỉ là một kỹ nữ, chẳng đáng giá đến thế.
Nhưng khi bị khiêu khích, hắn không thể nuốt trôi cơn giận.
Siết chặt môi, Lâm Chiêu Vân nghiến răng nói:
“Hai ngàn một trăm lượng.”
Quả nhiên, Tiêu Dịch Thành đáp ngay:
“Hai ngàn hai trăm lượng.”
Không khí giữa hai người căng như dây đàn, không ai chịu nhường ai.
Tuy nhiên, Ngụy ma ma bắt đầu thấp thỏm.
Nếu là người khác đẩy giá cao như thế, bà ta chắc chắn sẽ mừng rỡ. Nhưng hai người này lại là Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành.
Điều đó hoàn toàn thay đổi cục diện.
Bà ta tất nhiên mong hai người tiếp tục đẩy giá, nhưng nếu hai vị công tử này tiêu xài hoang phí, chắc chắn sẽ chọc giận phụ thân họ.
Và nếu Tể Tướng cùng đại tướng quân phát hiện con trai tiêu tiền như nước cho một kỹ nữ, bản thân họ không sao, nhưng Hồi Xuân Lâu nhỏ bé của bà ta thì khác.
Mặc dù bà ta có chỗ dựa, nhưng không thể so với hai vị kia.
Nguỵ ma ma thở dài trong lòng, đau xót vì số bạc sắp mất, nhưng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Hai vị công tử, hà tất phải làm đến mức này. Ai ai cũng biết hai vị đều là người phóng khoáng, rộng lượng, nhưng Hồi Xuân Lâu vẫn cần giữ thể diện. Nhiều bạc như vậy, dù nô gia có nhận thì trong lòng cũng không yên.”
Ánh mắt bà ta lấp lánh đầy ẩn ý:
“Hay là thế này. Chúng ta dừng ở giá hai ngàn lượng. Nô gia sẽ đưa Trầm Ngư cô nương ra, để nàng tự chọn người mà mình thấy có duyên. Như vậy Trầm Ngư và người được chọn xem như ngươi tình ta nguyện, kết thành một giai thoại đẹp.”
Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành đồng loạt im lặng.
Trong khi đó, đám khách phía dưới đều biết mình không đủ khả năng tranh giành hứng thú vỗ tay cổ vũ.
Một người cười cợt nói:
“Ngụy ma ma nói rất đúng. Chúng ta chọn nữ nhân, thì nữ nhân cũng nên có quyền chọn lại chứ? Vậy mới công bằng!”
Người khác tiếp lời:
“Ta đoán là Lâm Chiêu Vân. Hắn lúc nào cũng được nữ nhân yêu thích. Nghe nói ở Diệu Âm Các, hai hoa khôi từng đánh nhau vì hắn đấy!”
Nhưng có người phản bác:
“Theo ta thì là Tiêu công tử mới đúng. Mấy hôm trước, đệ đệ của ta ở doanh trại kể rằng hắn vừa lập công lớn ngoài biên ải. Quân Hung Nô cử mấy tướng giỏi tới đối đầu, đều c.h.ế.t dưới vó ngựa của Tiêu công tử. Đó mới là nam nhân chân chính!”
“Là Lâm công tử mới đúng! Ta hiểu nữ nhân hơn ngươi. Không nữ nhân nào thích kiển đàn ông thô lỗ, hung bạo như Tiêu công tử.”
“Rõ ràng là Tiêu công tử! Lâm Chiêu Vân đến con gà còn không dám giết. Làm sao sánh với võ tướng như Tiêu công tử được?”
Bên dưới chia thành hai phe, cãi vã ồn ào, khiến ngọn lửa ganh đua giữa hai người càng bùng cháy dữ dội.
Lâm Chiêu Vân mỉm cười, phe phẩy cây quạt xếp:
“Ngụy ma ma đã nói vậy, Lâm mỗ xin tuân. Nhưng ta có đề nghị nhỏ: Trước khi Trầm Ngư cô nướng chọn, ít ra cũng nên ra gặp chúng ta một lần, trò chuyện vài câu. Có như vậy, lựa chọn mới là chính xác.”
Dứt lời, hắn ngước nhìn lên Tiêu Dịch Thành, khẽ nhướng mày đầy tự tin.
Đúng như người ta nói, Lâm Chiêu Vân xưa nay rất tự tin về sức hút với nữ nhân.
Còn Tiêu Dịch Thành? Trong mắt hắn, y chỉ là tên võ phu cục mịch, suốt ngày vung đao múa kiếm, hiểu gì về nữ nhi?
Tiêu Dịch Thành đáp dứt khoát:
“Ta đồng ý.”
“Vậy thì tốt quá." Ngụy ma ma vỗ tay hớn hở.
“Nô gia sẽ đưa Trầm Ngư ra ngay. Hai vị xin đợi một lát.”
Bà ta bước xuống sân khấu, đi thẳng về phía phòng hoa chúc nơi Trầm Ngư đang đợi.
Bên trong, Trầm Ngư đứng cạnh cửa sổ, tính đường thoát thân.
Nhưng sau khi quan sát kỹ kết cấu phòng và khoảng cách từ cửa sổ xuống đất, cô đành từ bỏ ý định viển vông đó.
Cơ thể này không tàn tật như thân thể ở thế giới trước. Nhưng về độ yếu ớt, thì thậm chí còn tệ hơn.
Thân thể trước ít nhất còn từng lao động đồng áng trước khi bị bắt về phủ của Lạc gia. Tuy chân sau đó bị liệt, nhưng thể trạng vẫn còn khỏe mạnh.
Còn thân thể này… tuy làn da mềm mại, trắng trẻo, hồng hào, ngay cả bàn chân cũng mịn màng không vết chai, nhưng đó lại là một vẻ đẹp mang hơi thở bệnh tật.
Chỉ những người cả đời sống trong phòng kín, tránh ánh nắng, gần như không bước ra khỏi cửa mới có thân thể yếu ớt như vậy.
Bên ngoài nhìn vào thấy đẹp, nhưng chỉ người ở trong thân xác này mới hiểu rõ nó mỏng manh đến nhường nào.
Đây cũng là một trong những thủ đoạn quen thuộc mà các kỹ viện như Hồi Xuân Lâu thường dùng để kiểm soát cô nương của mình.
Khiến việc bỏ trốn gần như bất khả thi, hoặc nếu có trốn được, thì cũng chẳng đi được bao xa.
Trầm Ngư thở dài cam chịu, nhanh chóng kéo lại lớp khăn voan đỏ che đầu rồi ngồi xuống đúng vị trí lúc cô tỉnh dậy, vừa kịp lúc nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Cô nghe thấy vài người bước vào.
Liếc nhẹ qua lớp lụa mỏng màu đỏ, Trầm Ngư nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi đi vào cùng hai nha hoàn trẻ mặc áo xanh.
Dựa vào những thông tin hệ thống đã cung cấp, Trầm Ngư nhanh chóng đoán được người phụ nữ lớn tuổi ấy chính là tú bà Ngụy ma ma. Còn hai thiếu nữ trẻ có lẽ là nha hoàn thân cận được giao phục vụ hoa khôi Trầm Ngư.
“Ôi, bảo bối Trầm Ngư của ta~" Ngụy ma ma vui vẻ lên tiếng khi bước vào,
“Hôm nay con thật sự tỏa sáng rực rỡ! Cả Lâm công tử lẫn Tiêu công tử đều vung tiền như rác vì con. Hai ngàn lượng bạc trắng đó! Con có tưởng tượng nổi không? Chưa từng có kỹ nữ nào trong kinh thành có giá đêm đầu cao thế!”
“Hoa khôi ở Tàng Hương Các quanh năm đối đầu với chúng ta ấy, mấy ngày trước treo bảng chỉ được tám trăm lượng! Còn con? Sau đêm nay tên con sẽ vang khắp kinh thành! Mà đây mới chỉ là khởi đầu thôi, con à. Nếu ta không ra ngăn đúng lúc, hai vị công tử đó còn tiếp tục rút bạc không ngừng nghỉ…”
“Chỉ tiếc là… hai vị đó, ma ma đều không thể đắc tội. Nếu không, để nâng giá con lên, ma ma đã moi hết bạc trong túi họ rồi!”
“Dù sao thế này cũng tốt rồi. Ma ma đã thương lượng với hai vị công tử ấy xong rồi. Đêm nay, giá bán lần đầu của con sẽ là hai ngàn lượng. Còn đêm nay hầu hạ ai… hoàn toàn do con tự chọn.”
Ngụy ma ma cười khúc khích:
“Thật đúng là lần đầu tiên trong lịch sử! Xưa nay chỉ có khách chọn kỹ nữ, nhưng đêm nay, con sẽ được chọn khách đó. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì hãnh diện còn gì bằng!”
Bà ta cứ thế thao thao bất tuyệt, nhưng người nghe chỉ im lặng ngồi bên giường, không phản ứng.
Ngụy ma ma cũng đã quen với tính khí trầm lặng, ít nói của Trầm Ngư, nên không lấy làm lạ. Nhưng khi nắm lấy tay cô, chuẩn bị dắt cô ra ngoài, bà ta vẫn không quên căn dặn:
“Nhưng với tư cách người từng trải, ma ma phải nói thật với con: Nếu được, đêm nay nên chọn Lâm công tử. Hắn là người đọc sách, tính cách ôn hoà… Nghe nói lúc lên giường đối xử với nữ nhân cũng hết sức dịu dàng. Lần đầu mà là hắn, thì thân thể con cũng đỡ đau đớn hơn.”
“Còn Tiêu công tử ấy à… Không phải ma ma thiên vị đâu, nhưng loại đàn ông võ biền như hắn, tính khí nóng nảy, sức lực mạnh bạo, con gái mình hạc xương mai như con không chịu nổi đâu. Nếu con chọn hắn, đến lúc lên giường chịu khổ là cái chắc!”
“Nghe rõ chưa? Chính con suy nghĩ cho kỹ. Đừng để đến lúc chịu không nổi hậu quả lại oán trách ma ma không thương con."
Trầm Ngư cụp mắt, khẽ đáp:
“Vâng, con hiểu.”
Trong nguyên tác, cảnh này diễn ra chính xác như vậy. Lâm Chiêu Vân và "phản diện" Tiêu Dịch Thành tranh giành đêm đầu tiên của nguyên chủ, và cuối cùng quyết định được giao lại cho cô.
Nguyên chủ - một cô gái bị bán vào kỹ viện từ nhỏ, lớn lên với nhiệm vụ làm vừa lòng đàn ông - đã bị lời cảnh báo của Ngụy ma ma dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Khi được đưa ra gặp mặt Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành, chỉ cần nhìn thấy Tiêu công tử vẫn còn vương sát khí chốn sa trường đã khiến cô lập tức chọn Lâm Chiêu Vân. Mà việc này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tiêu Dịch Thành.
Đây cũng là bước ngoặt đầu tiên trong cốt truyện gốc, mở đầu cho cái gọi là “chuyện tình ngọt ngào” theo lời hệ thống.
[Không phải ngọt thì là gì? Nữ chính có hai lựa chọn, vậy mà vẫn không chút do dự chọn nam chính. Nguyên chủ cùng nam chính vốn dĩ là một đôi.ư
[Hơn nữa, Ngụy ma ma nói đúng .Tiêu Dịch Thành không phải người hiền lành đâu. Nếu ký chủ không muốn vừa xuyên tới thế giới này đã bị thương , thì ta thật lòng khuyên ngươi nên chọn nam chính làm ân khách của mình thì hơn.]
[Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.] Hệ thống bổ sung.