Sau ba ngày lênh đênh trên sông nước rồi tiếp tục hành trình bằng đường bộ, cuối cùng Trầm Ngư và đoàn người cũng đến nơi.
Đó là một "sào huyệt" trên ngọn núi thấp - nơi cư trú của nhóm thổ phỉ.
Tuy gọi là sào huyệt thổ phỉ, nhưng thực ra hơn một nửa dân cư trên núi là người già, phụ nữ, trẻ em và người khuyết tật.
Người ra đón đoàn Trầm Ngư là một người đàn ông cao to, vạm vỡ.
"Lý ca, đây chính là ông chủ ở phương Nam của chúng ta." Một người đi cùng Thẩm Khê giới thiệu.
Trầm Ngư thấy hai người đàn ông ôm nhau, rồi người được gọi là Lý ca quay sang Thẩm Khê, ánh mắt thân thiện:
"Ngài hẳn là Trần tiên sinh. Tôi nghe Tiểu Cửu kể nhiều về ngài rồi. Cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi mua lương thực. Ngài chính là ân nhân của chúng tôi!"
Nói xong, người đàn ông to lớn định quỳ xuống trước Thẩm Khê. Do hạn hán kéo dài, ruộng đồng ở quê nhà không thể canh tác. Lại bị quân phiệt áp bức, ngoại bang chèn ép, anh ta đành phải dắt cả nhà chạy trốn lên núi.
Nhưng thoát được nhân hoạ, không tránh được thiên tai.
Không có đất canh tác, cũng chẳng có nguồn lương thực. Bốn thanh niên do "Tiểu Cửu" dẫn đầu đã phải xuống phương Nam, hi vọng kiếm được việc làm để gửi tiền về nuôi người thân ở quê nhà,
Thẩm Khê vội đỡ lấy đối phương, dịu dàng nói:
"Anh không cần như vậy. Tôi coi Tiểu Cửu và mấy người kia như anh em, anh là người nhà của họ thì cũng là người nhà của tôi. Chỉ là chút ít lương thực thôi, không cần giữ trong lòng."
"Phải giữ trong lòng, phải giữ trong lòng chứ ."
Hai người khách sáo thêm vài câu, rồi Lý ca dẫn nhóm Thẩm Khê về chỗ nghỉ ngơi.
Đó là căn nhà đất đơn sơ, nhưng đã là phòng tốt nhất họ có thể dành ra.
Trầm Ngư theo Thẩm Khê bước vào, mắt nhìn quanh căn phòng.
Rõ ràng căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ trước khi họ tới.
Sàn nhà sạch bóng không một hạt bụi, giường chiếu tuy cũ nhưng thơm mùi nắng. Trên bàn cạnh cửa sổ đặt một bình sứ bị mẻ cổ, trong đó cắm bó hoa màu hồng được chọn lựa cẩn thận.
Lý ca gãi đầu xấu hổ khi nhìn thấy y phục tao nhã của Trầm Ngư, có phần lạc lõng trong căn phòng đơn sơ.
"Điều kiện hơi đơn sơ, thiệt thòi cho hai người."
Trầm Ngư che miệng cười: "Anh quá khách sáo rồi."
Lý ca hiểu ý, liền rút lui, để hai người ở lại với nhau.
Đợi anh ta đi khuất, Thẩm Khê ôm Trầm Ngư từ phía sau, thì thầm bên tai:
"Đợi vài hôm ổn định, chúng ta sẽ thành hôn."
Đây là lời y đã tập luyện bao lần trong đầu, nhưng giờ nói ra vẫn mang theo chút hồi hộp.
Suốt chặng đường, một nửa tâm trí y dành cho việc tính toán tương lai ở phương Bắc, nửa còn lại nghĩ cách thuyết phục Trầm Ngư cưới mình.
Cô gái trong vòng tay y ngừng lại một chút, rồi im lặng.
Ngay khi trái tim Thẩm Khê chùng xuống, lo sợ bị từ chối, thì giọng nói dịu dàng ấy cất lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-19.html.]
"Được."
Thẩm Khê sững sờ trong giây lát, rồi lập tức mừng rỡ khôn xiết.
Y nắm vai Trầm Ngư, xoay người cô lại, trịnh trọng hứa:
"Tiểu Ngư, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."
Trầm Ngư mỉm cười, hôn nhẹ lên cằm anh: "Em tin anh."
Cô cúi mắt xuống, che giấu tia lạnh lùng ẩn sâu trong đáy mắt.
Lời hứa... thật là thứ buồn cười nhất trên đời.
Lương thực Thẩm Khê mang theo giúp giải quyết nạn đói đang đè nặng người dân trên núi, nên rất nhanh, y được dân nơi đây coi như ân nhân.
Khi biết Thẩm Khê muốn cưới Trầm Ngư, tất cả mọi người bất kể già trẻ, lớn bé đều nhiệt tình giúp chuẩn bị.
Dù điều kiện đơn sơ, họ vẫn dọn dẹp quanh nhà Trầm Ngư sạch bóng, không sót lại cọng cỏ nào.
Có người còn lấy tấm vải đỏ từng mang theo khi chạy nạn, trải khắp nền nhà cô.
Hôn lễ chỉ là bữa cơm đơn giản giữa những người trong trại, không có gì xa hoa.
Vì hai bên đều không có người thân, Thẩm Khê mời Ngô Bình làm người chứng hôn.
Sau đó, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Cửa được đóng kín từ bên ngoài.
Trong phòng có hai cây nến đỏ lớn, khắc chữ "Hỷ" mạ vàng do Lý ca đi xa mua về.
Ánh nến bập bùng chiếu lên gương mặt Trầm Ngư, khiến vẻ đẹp của cô càng thêm rạng rỡ.
Thẩm Khê hồi hộp bước tới: "Tiểu Ngư…"
Ánh mắt y rơi vào đôi môi cô, cổ họng khẽ nuốt nước bọt.
Dù đã từng hôn nhiều lần, nhưng bây giờ, trong không khí này, tim y vẫn đập thình thịch.
Trầm Ngư khẽ mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn cây nến đỏ trên bàn, nhỏ giọng:
"Phu quân, đã muộn rồi, chúng ta nên thổi nến thôi."
Chữ "phu quân" khiến lòng Thẩm Khê như muốn vỡ tung.
Y vội quay người, thổi tắt ngọn nến, để lại bóng tối bao trùm căn phòng.
Trong bóng tối, y tiến hai bước, ôm lấy thân thể mềm mại ấy, cùng ngã xuống giường.
Không khí trong phòng dần trở nên nóng bỏng. Tiếng thở nhẹ của thiếu nữ vang bên tai khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trăng lên cao, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ.
Cuối cùng, cô cũng hoàn toàn thuộc về y.
Mối tình đầu của chàng trai trẻ luôn nồng nhiệt và mãnh liệt. Âm thanh trong căn phòng ấy kéo dài cho đến tận rạng đông.