Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:08:57
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm năm trôi qua trong chớp mắt.

Tại cổng thành Hải Thành.

Đội binh lính mặc quân phục chỉnh tề, cầm s.ú.n.g trên tay, đang kiểm tra dòng người ra vào cổng thành.

Một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài cổng. Bốn người bước xuống - hai nam, hai nữ. Một trong hai phụ nữ được người đàn ông phía trước ôm chặt.

Nam thanh nữ tú, hành vi thân mật, rõ ràng là vợ chồng. Còn ông lão và thiếu niên đi phía sau trông như người hầu hộ tống.

"Các người tới đây làm gì?" Người lính gác hỏi ngay khi bốn người tới cổng.

Tuy nhiên, so với thái độ hống hách với người khác trước đó, lần này giọng điệu của gã lại nhẹ nhàng một cách bất ngờ.

Ánh mắt tên lính vô thức lướt qua người phụ nữ phía trước. Cô đang tựa hẳn vào n.g.ự.c chồng, cả thân người mềm nhũn như không có xương.

"Thăm người thân." Người đàn ông trả lời thay, giọng lạnh lùng, trong khi tay nhẹ nhàng ấn đầu cô sát vào n.g.ự.c mình như để che chắn khỏi ánh nhìn của người ngoài.

"Vào trong rồi thì đừng gây chuyện, và đừng tới khu tô giới." Tên lính tiếc nuối liếc thêm lần nữa rồi dặn dò như thường lệ, sau đó tránh sang một bên.

Người đàn ông dẫn người phụ nữ quay lại xe ngựa. Ông lão trong nhóm bốn người nhanh chóng lên lại vị trí đánh xe, đưa xe chậm rãi lăn bánh tiến vào thành.

Bên trong xe, Trầm Ngư vén rèm lên, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hải Thành - cũng chính là nơi kiếp trước cô từng sống nhiều năm.

"Em muốn xuống xe đi dạo một chút không?" Thẩm Khê ân cần hỏi.

Trầm Ngư vẫn dõi mắt theo dòng người bên ngoài: "Không cần, chẳng phải anh còn việc phải làm sao? Đừng lãng phí thời gian."

Thẩm Khê mỉm cười: "Họ chưa tới đâu, vẫn còn thời gian."

Trầm Ngư khẽ gật đầu. Sau đó cả nhóm xuống xe ở một quán trọ nhỏ. Ngô Bình đi đặt phòng, còn Trầm Ngư, Thẩm Khê và Linh Đang thì cùng tản bộ trên con phố đông đúc lúc vào thành.

"Phu nhân ơi, ở đây có nhiều đồ quá!" Linh Đang mở to mắt nhìn những sạp hàng san sát, ánh mắt sáng long lanh đầy tò mò.

Từ khi chạy lên núi năm năm trước, đây là lần đầu tiên cô ấy xuống núi và đặt chân đến một nơi náo nhiệt như thế này. Hải Thành - thành phố từng được các người hầu trong phủ họ Lạc miêu tả như bồng lai tiên cảnh - giờ đây thực sự hiện ra trước mắt.

Quả thật nơi này nhộn nhịp đúng như những gì Linh Đang mơ ước. Cô cảm thấy đôi mắt mình không đủ để thu trọn vẻ đẹp xung quanh. 

"Thích gì cứ lấy, rồi đến chỗ tôi thanh toán." Trầm Ngư dịu dàng nói.

Linh Đang đỏ mặt, nhưng rồi sự tò mò nhanh chóng lấn át sự ngại ngùng.

"Cảm ơn phu nhân!" Cô nũng nịu đáp lời, rồi chạy lại một sạp hàng bán tò he, chăm chú nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của người nghệ nhân.

Trầm Ngư vẫn được Thẩm Khê bế trên tay, cùng y đi ngang qua từng sạp một.

Khi còn có thể tu luyện, cô từng sống ẩn cư hàng chục năm trong núi sâu mà chẳng hề thấy buồn.

Nhưng ở thế giới này, không có linh khí, muốn tu luyện cũng chẳng thể nào. Hơn nữa chân cô bị thương, không thể chạy nhảy giúp việc như Linh Đang, hay thảnh thơi leo núi. Cuộc sống trên núi vì thế mà trở nên vô cùng nhàm chán.

Giờ có cơ hội xuống núi, Trầm Ngư chẳng còn lý do gì để kiềm chế bản thân nữa.

"Phu quân, em muốn cái này."

"Phu quân, cái kia nữa."

"Phu quân..."

Thẩm Khê còn có thể làm gì khác? Vợ mình đương nhiên phải chiều chuộng thôi.

Mà y cũng rất vui khi được làm điều đó.

Thẩm Khê nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Trầm Ngư, trong lòng không khỏi ấm áp.

Khi cả nhóm dạo hết con phố, tay Thẩm Khê và Ngô Bình đã đầy túi thì Trầm Ngư và Linh Đang thì mới chịu dừng lại.

"Qua kia đi, anh nghe người của ta bảo quán đó ăn rất ngon."

Tranh thủ lúc Trầm Ngư mải mê ngắm đồ, Thẩm Khê đã hỏi thăm từ trước. Thấy cô có vẻ mệt, y chủ động đề xuất.

Trầm Ngư gật đầu, cả nhóm liền đến quán ăn mà Thẩm Khê đã chọn sẵn.

Vì họ ăn mặc sang trọng nên vừa bước vào, tiểu nhị đã đưa họ lên tầng hai, ngồi cạnh cửa sổ có tầm nhìn rất đẹp.

"Món này, món kia, thêm mấy món này nữa, mỗi thứ một phần." Thẩm Khê nhanh chóng gọi món theo khẩu vị quen thuộc của Trầm Ngư.

Tiểu nhị cười tươi nhận thực đơn, sau đó quay lại với một ấm trà, đặt lên bàn.

Thẩm Khê rót trà ra chén, cẩn thận làm ấm rồi đưa tận miệng Trầm Ngư. Đợi cô uống xong, y lấy mấy món ăn vặt mua ban nãy, nhẹ nhàng đút cho cô vài miếng.

"Ăn chút gì trước đã, đồ ăn sắp lên rồi."

"Ừm." Trầm Ngư gật đầu, tựa vào lòng Thẩm Khê, tìm một tư thế thoải mái hơn để nhìn ra phố qua khung cửa sổ.

Ngô Bình và Linh Đang nhìn hai người họ với vẻ mặt bình thản, rõ ràng là nhìn mãi thành quen.

[Không biết xấu hổ.]

Hệ thống truyện ngọt lạnh lùng lên tiếng trong đầu Trầm Ngư.

Cô hơi nhướng mày, hỏi ngược lại:

[Ta thân mật với phu quân của mình thì có gì mà xấu hổ? Chẳng phải rất bình thường sao?]

[Hắn không phải phu quân của ngươi. Ký chủ, xin hãy nhận rõ: Nam chính chân chính trong định mệnh của ngươi là Lạc Thiên Kiêu. Nhưng ngươi lại phản bội hắn, chọn ở bên Thẩm Khê. Không phải không biết xấu hổ thì là gì?]

Đây là lần đầu tiên suốt năm năm qua Trầm Ngư đáp lại hệ thống. Từ sau khi cô và Thẩm Khê thành thân, mặc kệ nó oán trách, chửi rửa hay nguyền rủa Thẩm Khê như thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng đáp lại lời nó dù chỉ một câu.

Vì thế, giờ được cô chủ động đáp lời, hệ thống không khỏi phấn khích.

Một mặt nó muốn lợi dụng cơ hội này để thuyết phục Trầm Ngư từ bỏ Thẩm Khê và quay lại với Lạc Thiên Kiêu. Mặt khác, nó lại sợ nói nhiều quá sẽ khiến cô lại ngó lơ mình.

Sau giây phút phấn khích, hệ thống dè dặt nói:

[Ký chủ, xin hãy cân nhắc. Giờ cô đang ở Hải Thành - là địa bàn của Lạc Thiên Kiêu.]

Trầm Ngư không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn dòng người tấp nập ngoài phố.

Một lát sau, đồ ăn được dọn lên. Đúng lúc tiểu nhị mang thức ăn ra, ngoài phố bỗng trở nên hỗn loạn. Dòng người tản bộ lúc nãy hoảng loạn chen nhau chui vào các cửa tiệm hai bên đường.

Con phố đông đúc chốc lát trở nên trống trơn.

"Chuyện gì thế?" Linh Đang tò mò hỏi.

Nhưng chưa kịp thắc mắc lâu, âm thanh ầm ầm của xe cơ giới vang lên từ phía xa, cùng tiếng kinh hô của tiểu nhị sau lưng đã cho cô câu trả lời.

"Lạc tiên sinh đến rồi."

Linh Đang đang thò đầu ra cửa sổ nhìn về phía tiếng động. Nghe đến cái tên ấy, cô ấy lập tức quay lại, hỏi:

"Lạc tiên sinh là ai?"

Một cảm giác căng thẳng ập đến. Dù đã năm năm trôi qua, Linh Đang vẫn rất nhạy cảm với họ "Lạc".

Huống chi Hải Thành là nơi thiếu gia từng ở. Trước kia trong phủ, mấy hầu gái thân cận bên Đại phu nhân thường khoe khoang về việc thiếu gia giờ đã là nhân vật lớn ở đây.

Tiểu nhị thấy vẻ căng thẳng của Linh Đang, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép đáp:

"Dĩ nhiên là Lạc Thiên Kiêu tiên sinh."

Linh Đang nín thở, quay đầu nhìn về phía Trầm Ngư.

Trầm Ngư chỉ bình tĩnh liếc cô ấy một cái, như để trấn an, rồi lập tức quay lại nhìn ra cửa sổ.

Ngoài phố, đoàn xe đang tiến gần.

Dẫn đầu là một chiếc xe ba bánh chở đầy binh lính. Theo sau là xe jeep vũ trang. Chính giữa là xe của Lạc Thiên Kiêu, đi kèm mấy chiếc jeep hộ tống phía sau.

Vào thời kỳ đó, những chiếc ô tô lạc hậu hơn nhiều so với sau này, và kính cửa xe vẫn là loại trong suốt, cho phép người bên trong và bên ngoài nhìn thấy nhau.

Lúc này, rèm cửa sổ xe đang được vén lên, và Lạc Thiên Kiêu đang ngồi cạnh cửa sổ đó. Dung mạo của hắn không khác mấy so với năm năm trước. Mái tóc được chải theo kiểu tóc nam thịnh hành nhất ở Hải Thành lúc bấy giờ, trên người mặc bộ vest đặt may trông rất đắt tiền.

Rõ ràng, với tư cách là nam chính của thế giới này, Lạc Thiên Kiêu sống rất tốt.

Trầm Ngư thu ánh mắt khỏi Lạc Thiên Kiêu và nhóm người của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-20.html.]

Cô quay sang tiểu nhị với vẻ hứng thú: "Ồ? Lạc tiên sinh, nghe có vẻ nổi tiếng nhỉ. Vợ chồng tôi mới từ nơi khác đến, nếu anh rảnh thì kể cho chúng tôi nghe thử được không?"

Vừa nói, cô vừa lấy ra vài đồng tiền xu và đặt vào tay tiểu nhị.

Tiểu nhị cảm nhận được những đồng tiền trong tay, liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt rồi mở miệng:

"Lạc tiên sinh này là một huyền thoại đó. Trước kia ông ấy là chủ của Tân Nhạc Môn -hộp đêm lớn nhất Hải Thành. Chắc hẳn hai vị đã từng nghe tên Tân Nhạc Môn rồi chứ? Chỗ đó có hậu thuẫn không hề đơn giản đâu - là sản nghiệp của ông lớn khét tiếng ở địa phương, Kiều Thất Gia, mà Lạc tiên sinh lại chính là con nuôi của ông ta."

"Ban đầu thì cũng chẳng có gì. Đó là chuyện của mấy nhân vật lớn, chẳng liên quan gì đến dân đen như chúng tôi. Nhưng vài năm trước, Lạc tiên sinh chẳng biết làm sao lại thông đồng với Lâm cục trưởng của Cục cảnh sát Hải Thành. Lâm cục trưởng đó vốn là kẻ bất lương. Nếu người Hoa xích mích với người Tây trong khu tô giới, bất kể ai đúng ai sai, người chịu thiệt cuối cùng cũng là dân thường như chúng tôi. Thế mà Lạc tiên sinh lại thân thiết với bọn người Tây đó. Nửa năm trước, có thằng bé bán báo vô tình đụng trúng một quan chức người Tây đang bước ra khỏi khu tô giới. Hai bên đều có lỗi, thế mà đám người Tây lại đánh đứa bé không thương tiếc, rồi..."

Giọng tiểu nhị trở nên thấp hơn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, bất giác liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Rồi có người thấy trẻ con bị đánh thì không nén được, liền ra tay đánh trả mấy tên Tây đó vài cái. Đúng lúc ấy, Lạc tiên sinh đi ngang qua, lập tức sai người bắt hết những ai đã đánh lại bọn Tây..."

"Rồi sau đó thì sao?"

"Tất cả đều c.h.ế.t cả rồi. Chết trong đồn cảnh sát. Thế nên giờ chẳng ai dám chọc tức Lạc tiên sinh nữa. Mỗi khi thấy ông ấy đi qua, ai cũng lảng tránh, sợ lại rơi vào kết cục bi thảm như mấy người đó, mất mạng vô cớ."

Khi tiểu nhị kể lại rõ ràng từng chi tiết cho Trầm Ngư nghe, thì ở phía xe jeep, Lạc Thiên Kiêu cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng người lấp ló sau cửa sổ quán trọ.

Đó là một người phụ nữ đang ngồi nghiêng. Vì bị khung cửa sổ che khuất nên Lạc Thiên Kiêu không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy chiếc cằm trắng trẻo, thanh tú.

Khi xe lăn bánh, khung cửa sổ dần rời khỏi tầm mắt, nửa gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ dần lộ ra, khiến đồng tử Lạc Thiên Kiêu co rút mạnh mẽ.

"Anh yêu, sao vậy?"

Cô gái mặc váy trắng ngồi cạnh hắn tò mò hỏi.

Lạc Thiên Kiêu nhanh chóng thu lại ánh mắt, đè nén sự chấn động trong lòng: "Không có gì."

Có phải là cô ấy không? Thật sự là cô ấy sao? Hay chỉ là ảo giác như bao lần trước, do lòng hắn quá khao khát mà sinh ra ảo tưởng?

Trong đầu Lạc Thiên Kiêu rối bời, nhưng khi nhìn thấy cô gái bên cạnh qua khóe mắt, hắn liền gạt bỏ những suy nghĩ đó.

Hắn quay đầu lại, mỉm cười nhẹ nhàng với bạn gái bên cạnh: "Chuyến ra nước ngoài lần này thế nào?"

Cô gái e thẹn đáp: "Mọi thứ đều ổn cả. Thầy cô và bạn học đều rất quan tâm em... nhưng dĩ nhiên không bằng việc có anh bên cạnh lúc này."

Nụ cười của Lạc Thiên Kiêu càng dịu dàng hơn. "Anh cũng muốn em luôn bên anh. Nhưng trước tiên, mình nên về gặp cha đã. Từ sáng sớm ông đã nhắc tới em mãi, lo em gặp chuyện gì trên đường về. Trời vừa sáng là ông đã bắt anh đi đón em rồi."

Cô gái nhăn mũi: "Cha đúng là hay lo xa. Em đâu còn là trẻ con nữa. Em chỉ đi học thôi, có gì nguy hiểm đâu?"

Cô gái này chính là con gái ruột duy nhất của Kiều Thất Gia - cha nuôi của Lạc Thiên Kiêu. Kiều Thất Gia từng bị thương và khó có con. Vì thế, khi đi ngang qua trấn Thanh Bình, ông ta nhận nuôi Lạc Thiên Kiêu - đứa trẻ mà ông ta vô cùng ưng ý. Có lẽ nhờ có Lạc Thiên Kiêu mà vận may đến, chẳng bao lâu sau khi đưa hắn về Hải Thành, vợ của Kiều Thất Gia bất ngờ mang thai và hạ sinh một bé gái có giống cha đến năm phần.

Vì đứa con gái này là kết tinh quý báu, nên Kiều Thất Gia hết mực cưng chiều. Còn Lạc Thiên Kiêu - người anh trai trên danh nghĩa - đương nhiên cũng nâng niu cô em gái từ nhỏ.

Thế nhưng, khi cô gái lớn lên, lại nảy sinh tình cảm thầm kín với người anh trai "trên danh nghĩa" ấy.

Lạc Thiên Kiêu nhận ra điều đó, và Kiều Thất Gia cũng vậy. Ông ta suy tính rằng tài sản sau này cũng sẽ giao lại cho con gái và con rể, nên chi bằng để con gái lấy Lạc Thiên Kiêu - người mà ông nuôi dưỡng và hiểu rõ - còn hơn là lấy một kẻ xa lạ. Vì thế, ông ta mặc nhiên chấp thuận tình cảm của con.

Tất nhiên, đã định gả con gái cho Lạc Thiên Kiêu, thì những người vợ mà hắn từng cưới đương nhiên không còn chỗ đứng.

Vậy nên, dù ở kiếp này Trầm Ngư chưa từng chen chân vào cuộc đời Lạc Thiên Kiêu, hắn vẫn đưa ra quyết định giống như trong nguyên tác - đưa tiền rồi đuổi vợ cả và hai người vợ lẻ ra khỏi nhà.

Nghe đến đây, Trầm Ngư không khỏi hỏi: "Vậy còn người vợ đầu tiên của ông ấy thì sao?"

Tiểu nhị lắc đầu tiếc nuối: "Nghe nói bà ấy đã nhảy sông tự vẫn ngay trong ngày bị đuổi đi, hôm sau t.h.i t.h.ể được ngư dân vớt lên."

Trầm Ngư nghe vậy thì cụp mắt, lòng nặng trĩu.

Lúc này, xe của Lạc Thiên Kiêu đã chạy qua quán trọ, con phố lại trở về với sự náo nhiệt thường ngày.

Kể xong chuyện, tiểu nhị đi xuống tầng dưới tiếp tục phục vụ khách. Thẩm Khê lúc này đang gắp miếng cá mềm đặt vào bát Trầm Ngư, nhận ra sự trầm tư của cô.

"Sao thế?" Y hỏi.

Trầm Ngư lắc đầu, gương mặt u sầu: "Chỉ là... có những chuyện, thật khó đoán trước được."

Nghe vậy, Thẩm Khê lập tức nhớ đến câu hỏi cô đã hỏi tiểu nhị ban nãy, liền hiểu ra tâm sự trong lòng cô.

Thẩm Khê chưa từng gặp Tần Vãn Quân, nên khi nghe tin cô mất, anh chỉ thầm nghĩ: "Quả nhiên là thế."

Chỉ có thể nói, Lạc Thiên Kiêu quả là con trai ruột của Lạc Lương Tài và Đại phu nhân - đều là hạng người vong ân bội nghĩa, ích kỷ giả dối.

Một kẻ bỏ rơi mẹ Thẩm Khê để đổi lấy phú quý, một kẻ ruồng rẫy vợ để đổi lấy tương lai.

"Tiểu Ngư, đừng bận tâm đến hắn. Loại người như vậy sớm muộn gì cũng phải trả giá." Thẩm Khê nói đầy ẩn ý.

Hai người nhìn nhau cười rồi bỏ qua chuyện nhỏ nhặt, tập trung dùng bữa.

Sau bữa ăn, Linh Đang đưa Trầm Ngư trở về nơi nghỉ. Còn Thẩm Khê thì có chuyện cần xử lý nên đi ra ngoài.

Lý do họ cùng đến Hải Thành lần này là vì mấy năm trước Thẩm Khê đã gia nhập một đảng phái chính trị trong nước. Lần này y nhận nhiệm vụ từ tổ chức, phải đến Hải Thành hoàn thành nhiệm vụ.

Còn Trầm Ngư và những người khác đi theo, vừa để du ngoạn Hải Thành, vừa để hỗ trợ che giấu thân phận cho Thẩm Khê.

Trước đây Trầm Ngư từng hỏi Thẩm Khê về đảng mà y tham gia. Nhưng sau khi biết đó chính là tổ chức sẽ giành lại đất nước từ tay quân xâm lược trong tương lai, cô không hỏi thêm gì nữa.

Trầm Ngư đã ở thế giới này suốt năm năm, và cô thật sự đã quá mệt mỏi với nơi lạc hậu này. Vậy nên, điều quan trọng nhất đối với cô lúc này chính là: Làm sao để kết thúc thế giới này.

[Từ bỏ đi. Trừ khi ngươi chịu hợp tác với nam chính để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ không bao giờ rời khỏi thế giới này được.]

Trầm Ngư phớt lờ hệ thống. Nếu mọi chuyện đúng như những gì hệ thống nói, thì cô đã không thể thoát khỏi hai thế giới đầu tiên.

Tuy nhiên, việc cô vẫn sống đến giờ trong thế giới này chứng minh rằng những phương pháp trước kia của cô vẫn cực kỳ hiệu quả.

Ở thế giới thứ nhất, cô đã khiến danh tiếng của nam chính bị hủy hoại hoàn toàn tại trường học. Ở thế giới thứ hai, cô đã khiến nam chính phải ngồi tù.

Nhưng ở thế giới này, pháp luật hầu như không tồn tại, mà Lạc Thiên Kiêu lại có thế lực hậu thuẫn vô cùng lớn mạnh, nên hai cách cũ đều không thể áp dụng. Trầm Ngư chỉ có thể nghĩ cách khác để đối phó với Lạc Thiên Kiêu.

Cô ngồi bên cửa sổ, chống cằm, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, chìm trong suy nghĩ.

Trước cửa hộp đêm Tân Nhạc Môn ở Hải Thành.

Sau khi xuống xe cùng Kiều SAn, Lạc Thiên Kiêu bước lên cầu thang bên hông hộp đêm và tiến vào một căn phòng kín trên tầng cao nhất.

Khi cánh cửa đóng kín được mở ra, một ông lão gầy gò liền bước nhanh ra ngoài.

Vừa thấy người đàn ông trước mặt, Kiều San lập tức lao vào vòng tay ông.

"Daddy, San San nhớ daddy lắm!"

Dù trên xe còn tỏ ra dè dặt, nhưng giờ đây khi đối diện với người cha đã lâu không gặp, đôi mắt cô bé đã rưng rưng đầy nước mắt.

Lạc Thiên Kiêu cúi đầu chào Kiều Thất Gia một cách cung kính, rồi tế nhị rời khỏi căn phòng để lại không gian riêng tư cho hai cha con.

Hắn khép nhẹ cánh cửa và quay về phòng nghỉ của mình trong Tân Nhạc Môn.

Trong căn phòng được trang hoàng xa hoa, Lạc Thiên Kiêu cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa và xoa trán với vẻ mệt mỏi.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của một người phụ nữ lướt qua tâm trí hắn. Dù bản thân luôn tự nhủ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm, rằng người ấy đã rời khỏi nhà họ Lạc từ năm năm trước và chắc chắn biết hắn hiện đang ở Hải Thành, nên không dễ gì dám quay trở lại.

Thế nhưng, một tia hy vọng mong manh trong lòng vẫn khiến hắn với tay nhấc điện thoại trên bàn.

"Alo, anh Lâm à, em đây, Thiên Kiêu. Em cần anh giúp một việc..."

"Không cần đưa người về ngay đâu. Chỉ cần cử vài cảnh sát tuần tra quanh khu vực đó, để ý xem có gương mặt lạ nào không. Nếu được thì chụp hình gửi cho em. Tất cả chi phí anh cứ để em lo."

"Ừm, em biết anh tốt với em. Nhưng vậy nên người làm em này càng không nên làm anh khó xử."

"Được rồi, đúng lúc mai em rảnh. Mình hẹn nhau uống vài li."

Cúp máy xong, Lạc Thiên Kiêu ngả người vào ghế, dùng tay che trán.

Thật sự là cô ấy sao?

Thẩm Khê và Ngô Bình đang bận rộn với nhiệm vụ của họ, còn Trầm Ngư như thường lệ vẫn ở lại quán trọ cùng Linh Đang. Chỉ khi cần mua gì đó, hai người mới cùng nhau ra phố gần quán đi dạo.

Sau vài ngày ở đó, một hôm trên đường quay về từ phố, Trầm Ngư nhạy bén phát hiện có người đang theo dõi mình.

Để tránh gây chú ý, quán trọ mà họ ở được đặt ở khu khá hẻo lánh. Muốn quay về từ phố, họ phải đi qua một con hẻm nhỏ.

Linh Đang - người đang đi bên cạnh Trầm Ngư - dường như không phát hiện điều gì bất thường, nên Trầm Ngư cũng giữ vẻ bình thản, để mặc Linh Đang dắt mình rẽ vào con hẻm.

Chú thích:

Khu tô giới là khu vực trong một quốc gia bị nước ngoài chiếm đóng hoặc kiểm soát theo hiệp ước, nơi luật pháp và quyền lực của nước chủ nhà không có hiệu lực. Trong khu tô giới, người nước ngoài được hưởng nhiều đặc quyền, thường mang kiến trúc và văn hóa phương Tây. Ví dụ nổi bật là các khu tô giới ở Thượng Hải và Thiên Tân trong thế kỷ 19–20.

Loading...