[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Hết
Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:26:05
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cô bước vào con hẻm, Trầm Ngư ghé sát tai Linh Đang thì thầm điều gì đó. Linh Đang nghe xong liền trợn tròn mắt, lập tức bước nhanh hơn.
Tuy nhiên, những kẻ theo dõi cô và Linh Đang rõ ràng đã chuẩn bị sẵn. Linh Đang vừa tăng tốc, đám người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trầm Ngư mím môi. Khi ánh mắt cô rơi vào hai bóng người đột ngột xuất hiện ở đầu kia con hẻm, cô chỉ vỗ nhẹ vai Linh Đang, ra hiệu cô bé đặt mình xuống.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần. Trầm Ngư không giả vờ nữa, cô bám lấy vai Linh Đang rồi quay người lại đối diện với những bóng người đang tiến đến.
“Các người muốn gì?" Cô hỏi với giọng bình thản.
Người đuổi theo là một thanh niên trẻ mặc quần áo giản dị. Vừa nhìn thấy gương mặt của Trầm Ngư, trong mắt gã thoáng qua vẻ say mê.
Gã lập tức cúi đầu, dường như sợ hành động vừa rồi của mình đã khiến cô gái xinh đẹp này sợ hãi, rồi nhẹ giọng nói:
“Tieery thư, không cần phải sợ. Ông chủ của tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút.”
Trầm Ngư: “…”
Nếu không phải đã sớm biết người muốn gặp mình là ai, nghe xong câu đó chắc cô còn hoảng sợ hơn.
Hai người bất ngờ xuất hiện ở đầu hẻm bên kia cũng đã đi tới. Ba người họ giữ thái độ lịch sự nhưng cứng rắn, đưa Trầm Ngư đi.
“Phu nhân…” Linh Đang lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư.
“Không sao đâu, đi theo họ xem thế nào.” Trầm Ngư trấn an cô bé.
Tại một quán trà nổi tiếng ở Hải Thành, một thiếu nữ thanh tú rót trà xong thì cung kính lui xuống.
Làn khói trắng từ chén trà bốc lên mờ ảo, khiến tầm nhìn của Trầm Ngư đối với người ngồi đối diện trở nên mơ hồ.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông đối diện mở lời trước:
“Đã lâu không gặp.”
Lạc Thiên Kiêu ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, dường như chẳng thay đổi gì so với năm năm trước.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt cô, rồi chuyển xuống bờ môi hồng nhạt. Bàn tay đặt dưới gầm bàn không kìm chế được mà siết chặt.
Hắn không thể tin được, hai ngày trước vừa nhìn thấy ảnh của Trầm Ngư trong hồ sơ cảnh sát đã khiến lòng hắn rung động mạnh mẽ. Hắn chưa từng nghĩ, người mà hắn mong nhớ suốt năm năm qua lại thật sự xuất hiện trước mặt mình như vậy.
Trầm Ngư liếc nhìn Lạc Thiên Kiêu, lạnh nhạt nói: “Lạc thiếu gia cho người mời tôi đến đây, nếu có gì thì cứ nói thẳng. Phu quân tôi sắp về rồi, tôi phải nhanh chóng trở về.”
Thái độ lạnh lùng ấy như ngàn mũi kim đ.â.m thẳng vào tim Lạc Thiên Kiêu. Ý tứ trong lời cô khiến hắn không thể không hỏi:
“Tại sao? Tại sao năm đó em lại rời đi? Tại sao lại chọn hắn? Em biết hắn là ai không…”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng thì sao?” Trầm Ngư cắt lời hắn.
“Hắn là con hoang của cha tôi, còn em là thiếp của cha tôi. Sao hai người có thể bên nhau được?”
Trầm Ngư nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói:
“Thứ nhất, hắn không phải là con hoang. Nếu nói thẳng ra, mẹ ngài mới là người chen chân vào gia đình người khác.”
“Thứ hai, tôi chưa từng đồng ý làm thiếp của cha ngài. Tôi ở lại nhà họ Lạc là vì ông ta đánh gãy chân tôi. Khi đó, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ rời cùng hắn. Tôi tin Lạc thiếu gia cũng hiểu điều đó.”
Lạc Thiên Kiêu cố chấp nói: “Từ xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, em là do cậu mợ đích thân đưa đến nhà họ Lạc. Dù em có thích hay không thì em cũng là người của nhà họ Lạc.”
Trầm Ngư lạnh lùng nói: “Cha ngài đã c.h.ế.t rồi.”
“Vậy thì em sống là người nhà họ Lạc, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Lạc.”
“Lạc thiếu gia nói đùa rồi. Nếu ngài coi trọng ý muốn của bề trên như vậy, sao tôi lại nghe người ta nói ngài từng bức người vợ đầu tiên tự sát để lấy vị hôn thê hiện tại?”
Trước kẻ giả tạo như Lạc Thiên Kiêu, Trầm Ngư không hề khách khí. Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch khi nghe những lời thẳng thắn của cô.
“Họ vu oan cho tôi." Hắn vội vàng biện minh.
Nhưng hắn cũng nhớ lại, chuyện người phụ nữ tâm thần kia nhảy sông tự sát từng bị đối thủ thổi phồng, không dễ gì chối bỏ. Hắn bổ sung thêm: “Tôi ly hôn cô ấy là vì suốt bao năm không sinh được con nối dõi cho nhà họ Lạc, hoàn toàn không liên quan gì đến San San. Việc cô ấy tự tử là điều tôi không ngờ tới, tôi thật sự rất đau lòng khi hay tin đó.”
Cang nói, hắn như càng tin vào lời mình, xúc động đứng bật dậy khỏi ghế.
“Sao em có thể nghĩ về tôi như vậy?”
[Đúng thế, Tần Vãn Quân tự nhảy sông chết. Tuy nam chính ly hôn cô ta, nhưng có lý do chính đáng. Ký chủ nên hiểu rõ ở thời đại này, một người phụ nữ không sinh được con, nam chính đã nhẫn nhịn bao năm mới ly hôn, lại còn cho một khoản tiền lớn đã là quá nhân nghĩa rồi.]
Lời phụ hoạ hệ thống truyện ngọt vang lên đúng giờ hệt như đồng hồ báo thức trong đầu Trầm Ngư.
[Giả tạo!] Cô thầm nghĩ.
Trầm Ngư lườm Lạc Thiên Kiêu một cái, thẳng thừng nói: “Lạc thiếu gia đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi với ngài không có quan hệ gì, nên nghĩ thế nào về ngài cũng chẳng cần bận tâm tình cảm. Từ lúc rời khỏi nhà họ Lạc, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại. Nếu ngài mời tôi tới chỉ để nói chuyện này, thì xin lỗi, tôi phải về. Nếu không, phu quân tôi sẽ lo lắng.”
Khi cô nói đến từ “phu quân", Lạc Thiên Kiêu rõ ràng thấy gương mặt người phụ nữ đối diện ửng đỏ đầy ngượng ngùng. Rõ ràng, cô rất yêu người đàn ông đó.
Một cơn ghen tức mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn.
Hắn buột miệng thốt ra điều mà hắn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần:
“Nếu hắn có thể, tại sao tôi thì không?”
Hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, đã sắp xếp mọi chuyện.
Nếu không phải Thẩm Khê đột ngột chen ngang mang cô đi, thì bây giờ cô đã là vợ hắn rồi. Và hắn chắc chắn sẽ không để cô đi theo hắn một cách danh không chính, ngôn không thuận như thế này.
Hắn đã tính toán kỹ càng: Đầu tiên đưa cô tới chùa gần trấn Thanh Bình để xuất gia, sau đó xóa bỏ thân phận cũ, danh chính ngôn thuận cưới cô về, để hai người có thể bên nhau mãi mãi.
Nên tất cả là lỗi của Thẩm Khê. Nếu y không xuất hiện, Trầm Ngư đáng lẽ đã là vợ của hắn, người cô gọi là “phu quân” hiện tại đáng lẽ phải là hắn mới đúng.
Thế nhưng Lạc Thiên Kiêu chưa từng nghĩ đến việc Trầm Ngư có muốn ở bên cạnh hắn hay không.
Trần Vu tỏ ra kinh ngạc, như thể bị sốc bởi hàm ý trong lời nói của Lạc Thiên Kiêu.
Đôi tay cô bồn chồn gõ nhẹ lên bàn, dường như muốn đứng dậy, nhưng vì đôi chân không thể đi lại, cô chỉ có thể bất lực ngồi đó nhìn hắn.
“Nếu Thẩm Khê làm được, tôi cũng làm được. Tôi có thể đối xử với em tốt hơn, cho em một cuộc sống tốt hơn. Tôi đã điều tra rồi. Hắn chỉ là một thương nhân có chút tiền thôi. Nếu em có thể ở bên hắn, tại sao lại không thể ở bên tôi?" Lạc Thiên Kiêu thẳng thừng nói.
Ánh mắt hắn khóa chặt Trầm Ngư, không chút giấu diếm, tình cảm nồng nhiệt trong đó gần như muốn nuốt chửng lấy cô.
Trầm Ngư cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của Lạc Thiên Kiêu, không thể tin nổi nhìn hắn.
“Ngài đang nói gì vậy? Tôi đã là phụ nữ có chồng, ngài cũng đã có vị hôn thê. Ngài có từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy khi nói ra những lời này không?”
Lạc Thiên Kiêu tưởng rằng Trầm Ngư đang cảm thấy có lỗi với Kiều San. Hắn lập tức giải thích:
“Em đừng hiểu lầm. Tôi luôn coi San San như em gái. Việc cô ấy yêu tôi cũng khiến tôi bất ngờ... Còn về hôn ước, em không cần lo. Tôi sẽ giải thích rõ với San San và cha nuôi sau.”
“Tiểu Ngư, em phải tin tôi. Từ đầu đến cuối, người tôi yêu chỉ có em. Ngay khoảnh khắc gặp em lúc trở về nhà, tôi đã yêu em rồi. Tình yêu tôi dành cho em không thua bất cứ ai. Chỉ cần em muốn, tôi nhất định sẽ làm mọi thứ vì em.”
Những lời yêu thương của người đàn ông kia đầy mê hoặc, đồng thời hệ thống truyện ngọt cũng thì thầm vào tai Trầm Ngư:
[Ký chủ, hãy từ bỏ Thẩm Khê đi. Hắn có thể cho ngươi được gì? Năm năm rồi mà hắn vẫn để ngươi sống ở cái vùng núi hẻo lánh đó. Ngươi thật sự chịu được cuộc sống như vậy mãi sao? Lạc Thiên Kiêu thì giàu có, đẹp trai, lại hết lòng vì ngươi. Hắn mới là người đàn ông định mệnh của ngươi.]
Ánh mắt Trầm Ngư chợt d.a.o động, như thể đã bị lung lay phần nào, khiến trong lòng Lạc Thiên Kiêu dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi Trầm Ngư mở miệng, lời cô nói lập tức dập tắt tia hy vọng đó.
“Lạc thiếu gia, những gì ngài muốn làm không liên quan gì đến tôi. Những lời hứa hẹn của ngài cũng chẳng liên quan đến tôi. Hôm nay tôi ra ngoài quá lâu rồi. Nếu được, phiền ngài đưa tôi trở về.”
Lạc Thiên Kiêu sững người một lát, rồi không kìm được hỏi: “Tại sao?”
Hắn có điểm nào thua kém cái tên hèn mọn Thẩm Khê chứ?
Trầm Ngư bình tĩnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua cánh cửa sau lưng hắn.
“Bởi vì tôi yêu anh ấy. Như thế đã đủ lý do chưa?”
“Rầm!”
Tiếng cửa bị đẩy mạnh cùng lúc với câu trả lời của Trầm Ngư vang lên, khiến người đang xông vào từ cửa nghe rõ từng chữ một.
Thẩm Khê sải bước vào, sắc mặt u ám. Sau lưng y, ba kẻ đã đưa Trầm Ngư đến quán trà giờ nằm rên rỉ đau đớn ngay trước cửa.
Vài tiểu nhị trong quán trà đứng nép sang một bên, hoảng hốt nhìn Thẩm Khê đột ngột xông vào phòng riêng.
Nhưng vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Khê lập tức tan biến khi ánh mắt y chạm vào Trầm Ngư.
Y bước nhanh đến bên cô, lo lắng cúi người hỏi: “Em không sao chứ?”
Trầm Ngư nở nụ cười dịu dàng với y, rồi chu môi lên phụng phịu: “Không sao cả. Em biết anh sẽ đến tìm em mà.”
Biểu cảm phụng phịu rất tự nhiên ấy khiến tim Lạc Thiên Kiêu như bị d.a.o đâm, hắn lập tức bước lên hai bước, định gỡ tay Thẩm Khê đang đặt trên vai Trầm Ngư.
“Buông cô ấy ra.”
Thẩm Khê sửng sốt trước hành động của hắn, sau đó vừa thấy tức cười vừa thấy phiền phức.
“Lạc thiếu gia, tôi đang nói chuyện với thê tử của mình, hình như chẳng liên quan gì đến ngài. Ngài lấy tư cách gì để dưa ra yêu cầu vô lễ như vậy?”
Chỉ có Thẩm Khê mới hiểu rõ cảm giác kinh hoàng và lo sợ của mình lúc quay về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không thấy bóng dáng Trầm Ngư đâu.
Sau khi nghe lão chưởng quầy nói Trầm Ngư và Linh Đang ra ngoài mua đồ, y lập tức hoảng loạn đi khắp phố tìm. Cuối cùng nhờ trí nhớ và lời chỉ dẫn của một tiểu thương, y mới lần ra được nơi này.
May mắn thay, y đến kịp, và cô vẫn bình an vô sự.
Lạc Thiên Kiêu đen mặt nói: “Vì cô ấy là Thập Tam phu nhân của cha tôi.”
Thẩm Khê lạnh lùng đáp: “Lão già đó đã c.h.ế.t rồi.”
Lạc Thiên Kiêu nghiến răng: “Thẩm Khê, chú ý lời lẽ của anh. Dù gì ông ấy cũng là cha ruột của anh. Dù ông ấy c.h.ế.t thì người đứng đầu nhà họ Lạc vẫn là tôi. Không có sự cho phép của tôi, cô ấy không thể tái giá.”
Thẩm Khê bật cười: “Tôi chưa từng thừa nhận lão ta là cha mình.”
“Anh mang dòng m.á.u của ông ấy. Chuyện đó anh không thể chối bỏ.”
Thẩm Khê khinh thường cười nhạt, lười tranh cãi với loại người như hắn. Y cúi người thì thầm bên tai Trầm Ngư: “Nhắm mắt lại.”
Trầm Ngư ngoan ngoãn làm theo.
Ngay sau đó, Thẩm Khê đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào Lạc Thiên Kiêu, siết chặt nắm đ.ấ.m rồi tung cú đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.
Y đã bực bội Lạc Thiên Kiêu từ lâu vì hắn luôn thèm khát Trầm Ngư. Năm năm trước, khi Lạc Thiên Kiêu mạo phạm Trầm Ngư, Thẩm Khê đã muốn đánh hắn, nhưng lúc đó y vội rời khỏi Thanh Bình Trấn, không có cơ hội ra tay.
Lạc Thiên Kiêu quen sống trong nhung lụa, sao có thể địch lại Thẩm Khê - người đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, ngày ngày trèo đèo lội suối?
Chỉ sau vài cú đấm, hắn đã nằm bẹp dưới đất, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga? Mày nghĩ tao không biết cái ý nghĩ bẩn thỉu của mày sao?”
Thẩm Khê chưa từng có tình cảm m.á.u mủ gì với Lạc Lương Tài - cha ruột trên danh nghĩa. Nhưng Lạc Thiên Kiêu -con trai cưng mà ông ta hết mực yêu thương - lại dám thèm muốn vợ lẻ của cha mình.
Ngỗ nghịch bất trung, làm trái đạo đức nhân thường,... Mấy câu này còn chưa đủ để miêu tả tư tưởng bệnh hoạn của hắn.
Thẩm Khê đứng thẳng dậy, đá thêm hai cú vào kẻ nằm bất động dưới đất, nghe vài tiếng rên nữa rồi quay người, bế lấy Trầm Ngư - người vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt - rồi sải bước xuống lầu.
Linh Đang đang thấp thỏm chờ ở tầng một, vừa thấy Thẩm Khê bế Trầm Ngư ra, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng chạy theo. Ba người cùng rời khỏi quán trà.
“Đứng lại!”
Một tiếng hét vọng xuống. Lạc Thiên Kiêu ôm mặt sưng húp từ tầng hai chạy xuống.
Hắn định gọi người đến ngăn bọn họ lại, nhưng lần này hắn đi một mình, chỉ dẫn theo ba tên, giờ đều nằm gục sau trận đòn của Thẩm Khê.
Bất lực, Lạc Thiên Kiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Khê bế Trầm Ngư rời đi.
“Lạc… Lạc tiên sinh, giờ chúng ta làm gì đây?" Khi bọn họ đã khuất bóng, chủ quán trà mới dám tiến đến, hoảng hốt hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-het.html.]
Lạc Thiên Kiêu nghiến răng, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ: “Trở về.”
Buổi chiều hôm nay Kiều San còn hẹn hắn đi mua sắm, hắn không thể chậm trễ nữa.
Thẩm Khê…
Lạc Thiên Kiêu nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu. Đợi hắn giải quyết xong mọi chuyện với Kiều San, nhất định sẽ khiến Thẩm Khê phải trả giá. Và rồi, hắn sẽ cướp lại Trầm Ngư.
Đám người khí thế ngút trời khi đến, giờ lặng lẽ lê lết trở về trong thất bại.
Bên kia, sau khi đưa Trầm Ngư về quán trọ, Thẩm Khê đẩy mọi người ra, bế cô vào phòng rồi ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.
“Là lỗi của anh. Anh đã không bảo vệ được em.”
Thẩm Khê không ngờ năm năm trôi qua mà dục vọng của Lạc Thiên Kiêu đối với Trầm Ngư vẫn không suy giảm. Mới chỉ đưa cô đến Hải Thành vài ngày mà đối phương đã tìm đến cửa.
Trầm Ngư cúi đầu hôn lên môi y, khẽ dỗ dành: “Không sao đâu. Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả.”
Cô biết chuyện hôm nay hoàn toàn không phải lỗi của Thẩm Khê.
Chỉ cần nghe những lời kêu ca thất vọng của hệ thống truyện ngọt trong đầu cô lúc này cũng biết nó đóng góp không ít sức lực trong việc cô và Lạc Thiên Kiêu gặp lại nhau.
Vậy nên, Thẩm Khê làm sao có thể chống lại một tình huống “gian lận” như vậy?
Nhưng Thẩm Khê không biết điều đó, chỉ nghĩ rằng Trầm Ngư đang cố gắng trấn an y, sợ y tự trách.
Y siết chặt vòng tay ôm cô, nghiêm túc hứa:
“Tiểu Ngư, đừng lo. Chuyện như hôm nay sẽ không bao giờ lặp lại.”
Trầm Ngư gật đầu: “Em tin anh.”
Lời nói của cô càng khiến Thẩm Khê cảm thấy áy náy hơn. Mấy ngày nay y quá bận, không chăm sóc cô chu đáo. Hôm nay vừa rảnh được một chút, thì lại để xảy ra chuyện như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt đầy sự chiếm hữu và tính toán hôm nay của Lạc Thiên Kiêu khi nhìn Trầm Ngư khiến Thẩm Khê càng thêm giận dữ.
Y ngồi xuống giường, bế cô lên đặt trên đùi, để hai người đối diện nhau, rồi cúi đầu nói…
“Tiểu Ngư, anh đã từng nói rồi, lý do quan trọng nhất khiến anh đến Hải Thành lần này là vì tổ chức giao nhiệm vụ.”
“Ừm, là chuyện gì vậy?" Trầm Ngư gật đầu khi nghe thế. Cô cũng là một thành viên của đảng chính trị đó, nhưng do đôi chân tàn tật không thể hoạt động nhiều, nên Thẩm Khê chưa từng nói rõ cho cô một số việc.
Không phải y không thể nói, mà là... không cần thiết.
Huống chi, so với việc để Trầm Ngư cùng mình dấn thân vào những chuyện đen tối đó, Thẩm Khê thà tự mình gánh vác tất cả, để cô có thể tiếp tục sống vui vẻ còn hơn.
Thế nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Thiên Kiêu đã khiến nỗi bất an trong lòng Thẩm Khê ngày càng khó đè nén.
Y luôn biết rằng Trầm Ngư là người rất dễ khiến người khác nảy sinh tình cảm. Nhan sắc của cô giống như một thanh bảo kiếm đã rời khỏi vỏ - người nào đã nhìn thấy đều sẽ quỳ gối trước lưỡi kiếm vô hình ấy.
Khi y mới đến ngọn núi đó, dù mọi người đều biết y là chồng của Trầm Ngư, vẫn có vài tên thanh niên ngông cuồng không tin điều đó, âm thầm tìm cách chiếm chỗ của y. Cuối cùng, Thẩm Khê đã nhân cơ hội ra tay đánh bọn họ một trận, những chuyện như vậy mới dần dần lắng xuống.
Nhưng điều đó không có nghĩa là sức hút của Trầm Ngư giảm đi. Trong suốt hành trình đến Hải Thành, vẫn có không ít kẻ háo sắc thấy cô là lại tìm cớ “làm quen”.
Tuy nhiên, những kẻ đó chưa từng khiến Thẩm Khê lo ngại. Duy chỉ có Lạc Thiên Kiêu là ngoại lệ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn hôm nay, trong lòng Thẩm Khê lập tức dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Không phải vì Lạc Thiên Kiêu là người “anh em cùng cha khác mẹ”, mà bởi vì trong sâu thẳm trái tim có một giọng nói cứ thì thầm:
Y không xứng với An Trầm Ngư, chỉ Lạc Thiên Kiêu mới xứng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Khê cảm thấy ghê tởm ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lòng.
Y siết c.h.ặ.t t.a.y đang nắm lấy cánh tay Trầm Ngư, rồi khẽ nói:
“Tiểu Ngư, lý do anh đến Hải Thành là để điều tra xem Kiều Thất Gia, cũng chính là cha nuôi của Lạc Thiên Kiêu, có cấu kết với người nước ngoài để buôn lậu thuốc phiện và buôn người ra nước ngoài hay không.”
Những năm gần đây, khu vực phía Bắc liên tiếp xảy ra các vụ mất tích bí ẩn. Ban đầu, các thành viên trong đảng chỉ cho rằng đó là do chiến sự hỗn loạn, người dân tự bỏ trốn sang nơi khác.
Nhưng khi số lượng người mất tích ngày càng tăng, những bất thường cũng dần hiện rõ. Tất cả manh mối cuối cùng đều dẫn đến Kiều Thất Gia - kẻ đứng trong bóng tối thao túng vùng Hải Thành.
Đó cũng là lý do Thẩm Khê có mặt ở đây. Bề ngoài, y là một thương nhân nhỏ đến Hải Thành làm ăn. Nhưng thực chất, y nhận lệnh ám sát Kiều Thất Gia cùng đồng bọn của ông ta.
Sau vài ngày điều tra, Thẩm Khê đã xác nhận những gì tổ chức nắm được là hoàn toàn chính xác, và Lạc Thiên Kiêu cũng giữ vai trò cực kỳ quan trọng trong vụ việc này.
“Vì vậy, anh đã liên hệ với tổ chức. Nhiệm vụ của chúng ta đã được điều chỉnh: Hợp tác với đồng chí đang hoạt động ở Hải Thành để ám sát Kiều Thất Gia, Lạc Thiên Kiêu và những kẻ liên quan.”
Trầm Ngư nghe xong thì bình thản gật đầu:
“Em đương nhiên tin vào quyết định của anh.”
Mang trong mình dòng m.á.u Hoa Quốc mà lại tiếp tay cho quân xâm lược đàn áp đồng bào mình, loại người như Lạc Thiên Kiêu thật sự đáng chết.
Đó là suy nghĩ trong lòng Trầm Ngư, nhưng bề ngoài cô chỉ mỉm cười như thể tin tưởng tuyệt đối vào Thẩm Khê.
Thẩm Khê vẫn đang âm thầm quan sát sắc mặt cô. Sau khi nói đến kế hoạch ám sát, điều y thấy trong mắt Trầm Ngư chỉ là sự căm phẫn với hành động của đối phương, không hề có một tia d.a.o động nào khác. Nỗi lo cuối cùng trong lòng y cũng tan biến.
Y khẽ cong môi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi Trầm Ngư. Nhịn không được nữa, y cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, như thể muốn giữ mãi người con gái này bên mình, không để ai chạm vào.
Nhưng ngoài nụ hôn ấy, Thẩm Khê không làm điều gì vượt quá giới hạn. Hai người chỉ ở lại phòng thêm nửa tiếng, rồi cùng nhau xuống tầng một ăn cơm.
Trầm Ngư bị người của Lạc Thiên Kiêu bắt đi lúc gần trưa. Đến quán trà rồi tranh luận suốt, không hề động vào bữa ăn mà hắn chuẩn bị nên giờ cô đã thấy hơi đói.
Thẩm Khê vẫn chăm sóc cô chu đáo như thường, đút cô ăn xong rồi đưa cô về phòng nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục sắp xếp kế hoạch cho ngày hôm sau.
Những ngày qua, y đã nắm được lịch trình hoạt động của đối phương, và cũng bố trí sẵn các bước hành động. Chỉ còn chờ thời cơ chín muồi.
Vì sự xuất hiện của Lạc Thiên Kiêu, ngày hôm sau Trầm Ngư được Thẩm Khê đưa rời khỏi Hải Thành, đi đến một thôn nhỏ gần đó cùng với Ngô Bình và Linh Đang.
Còn Thẩm Khê thì quay lại thành phố.
Y đã điều tra được tối nay Lạc Thiên Kiêu sẽ tổ chức tiệc chào mừng Kiều San tại hộp đêm Tân Nhạc Môn. Là cha của Kiều San, Kiều Thất Gia đương nhiên cũng sẽ xuất hiện.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để hành động. Kiều Thất Gia xưa nay biết bản thân làm chuyện thất đức nên luôn ở ẩn, rất hiếm khi lộ mặt.
Tại điểm canh gác ở thôn gần Hải Thành, Linh Đang và Ngô Bình thấp thỏm đi qua đi lại bên ngoài.
Cả hai đều lo cho sự an nguy của Thẩm Khê.
Chỉ có Trầm Ngư là bình tĩnh. Cô ngồi trong phòng nhâm nhi trà, thậm chí còn rảnh rỗi mắng chửi cái hệ thống ngôn tình đang phát điên trong đầu.
[Nếu ký chủ đi báo tin cho Lạc Thiên Kiêu ngay bây giờ, vẫn còn kịp.]
[Ta không đi.]
[Nếu không đi, ngươi sẽ hối hận đấy. Nếu Lạc Thiên Kiêu c.h.ế.t vì ngươi, ngươi sẽ bị kẹt ở thế giới này mãi mãi, phải trải qua tất cả những chuyện này hết lần này đến lần khác.]
[Hắn c.h.ế.t thì liên quan gì đến ta?]
Trầm Ngư không hề d.a.o động trước lời đe dọa của hệ thống.
[Ta không trực tiếp g.i.ế.c hắn, cũng không xúi ai giết. Cái c.h.ế.t của hắn không liên quan gì đến ta?]
Nhớ lại thế giới đầu tiên, lần này Trầm Ngư đã mạnh dạn hơn, bắt đầu thử nghiệm giới hạn chịu đựng của hệ thống truyện ngọt.
Hệ thống ban đầu muốn phản bác, nhưng khi ngẫm lại, nó lại thấy cô nói có lý.
Năm năm kể từ khi rời khỏi nhà họ Lạc, Trầm Ngư chỉ yên ổn sống bên Thẩm Khê, chưa từng nhắc đến Lạc Thiên Kiêu nữa, như thể người đó chưa từng tồn tại trong đời cô.
Hôm qua, khi Thẩm Khê thăm dò ý cô về kế hoạch ám sát Lạc Thiên Kiêu, cô chỉ bình thản đáp: “Em tin anh.”
Chứ không hề nói: “Hắn đáng chết.”
Từ đầu đến cuối, quyết định g.i.ế.c Lạc Thiên Kiêu là lựa chọn của Thẩm Khê, hoàn toàn không liên quan gì đến Trầm Ngư.
Vì vậy, nếu Lạc Thiên Kiêu thật sự chết, cũng không thể tính lên đầu Trầm Ngư.
Hệ thống lặng thinh, còn khóe môi Trầm Ngư lại khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía chân trời xa xa.
Trong tưởng tượng, cô như thấy Thẩm Khê mặc đồng phục phục vụ, bước qua đám đông náo nhiệt giữa ánh đèn neon. Y trao đổi ánh mắt với các đồng chí xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại nơi Lạc Thiên Kiêu và Kiều San đang khiêu vũ trên sàn nhảy.
Gần họ, Kiều Thất Gia đang chống gậy nhìn hai đứa con của mình bằng ánh mắt dịu dàng, đầy mãn nguyện.
Gần hơn, lại gần hơn nữa.
“Đoàng! Đoàng!”
Hai tiếng s.ú.n.g nổ vang lên. Trên trán của Lạc Thiên Kiêu và Kiều Thất Gia lập tức hiện ra hai lỗ m.á.u đỏ thẫm.
Tay s.ú.n.g ra tay chuẩn xác đến đáng sợ. Hai người kia bị b.ắ.n xuyên đầu, óc vỡ toang, t.h.i t.h.ể đổ rạp giữa đám đông.
“Á… có người bị giết!”
Cả hội trường lập tức c.h.ế.t lặng. Sau đó, người phụ nữ đứng gần Lạc Thiên Kiêu nhất là người đầu tiên phản ứng, hét toáng lên.
Tiếng thét kinh hoàng của người phụ nữ vang lên, kéo theo đám đông cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng. Cảnh tượng nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Không ai biết kẻ g.i.ế.c người ẩn trong bóng tối vì sao lại nổ súng, cũng không ai dám chắc liệu hắn có ra tay lần nữa hay không. Vì vậy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tất cả những người có mặt tại yến tiệc là phải rời đi ngay lập tức.
Không ai muốn trở thành người thứ ba ngã xuống đêm nay.
Thuộc hạ của Kiều Thất Gia thấy vậy liền muốn đứng ra ngăn cản đám đông đang hoảng loạn, nhưng phần lớn người của ông ta đều đang đứng gác bên ngoài hội trường khiêu vũ. Số ít người còn lại bên trong sao có thể cản nổi làn sóng hoảng loạn này?
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người chen chúc xô đẩy, tranh nhau lao ra ngoài.
Đội trưởng an ninh của Tân Nhạc Môn thấy vậy liền quyết định ra ngoài đóng cửa chính lại. Nhưng đúng lúc đó, khu vực hậu trường của Tân Nhạc Môn cũng nổ ra hỗn loạn. Các vũ nữ và khách nghỉ ngơi phía sau cũng hoảng hốt chạy ra.
“Có cháy! Mau dập lửa! Có ai không, mau lên!!”
Tiếng hét này càng khiến tình hình thêm rối ren. Đội trưởng an ninh thấy thế cũng bỏ luôn ý định ban đầu, vội chen lẫn vào đám đông tháo chạy. Kiều Thất Gia đã chết, gã cũng chẳng dại gì liều mạng vì những khách mời kia.
Những kẻ như gã, đã quen phản bội quê hương thì khi đối mặt nguy hiểm, càng dễ dàng trở mặt bỏ trốn.
Thẩm Khê và các đồng đội nhân lúc hỗn loạn liền trà trộn vào dòng người tháo chạy, ung dung rời khỏi Tân Nhạc Môn. Trước khi đám người của Kiều Thất Gia kịp phản ứng và phong tỏa Hải Thành, họ đã rời khỏi thành phố.
Trên đường quay về thôn nhỏ nơi Trầm Ngư đang ở, Thẩm Khê không nhịn được quay đầu nhìn lại thành phố sau lưng. Cổng thành vẫn đông đúc như thường, người ra kẻ vào tấp nập, chẳng ai hay biết bi kịch vừa xảy ra bên trong.
Lạc Thiên Kiêu đã chết.
Nhận ra điều đó, trái tim đang căng thẳng của Thẩm Khê bỗng chốc lắng lại.
Y không quay đầu nữa, tăng tốc chạy thẳng về phía Trầm Ngư.
Một lát sau, cánh cổng sân nhỏ nơi Trầm Ngư đang ở được đẩy ra từ bên ngoài. Ngô Bình và Linh Đang đồng loạt nhìn ra, thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện thì cả hai cùng thở phào.
Ngay sau đó, họ lại thấy Thẩm Khê không hề để ý đến họ mà lao thẳng vào trong.
Linh Đang và Ngô Bình chỉ biết nhìn nhau cười bất lực, rồi chạy ra ngoài đón các đồng chí từ Hải Thành trở về cùng Thẩm Khê.
Phía Thẩm Khê, khi chạy vào phòng nơi Trầm Ngư đang chờ, y bất chợt khựng lại.
Y vừa g.i.ế.c người. Viên đạn xuyên trán Lạc Thiên Kiêu là do chính tay y b.ắ.n ra. Trong tình trạng này... liệu có nên gặp Tiểu Ngư không?
Nhưng y không kịp do dự lâu. Trầm Ngư đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên.
Những tia nắng chiều cuối cùng len qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp đến ngạt thở của cô một lớp ánh sáng dịu dàng.
Trầm Ngư mỉm cười dịu dàng nhìn y:
“Anh về rồi.”
[Nhiệm vụ thất bại. Thế giới tiếp theo sẽ sớm bắt đầu. Xin ký chủ chuẩn bị.]
Lạc Thiên Kiêu đã chết, nhưng thế giới vẫn không khởi động lại.