Thiệu Dương lặng lẽ tắt camera,  đó tìm một vị trí khuất, nhảy xuống . Vân Xu giật  mở to mắt, bàn tay trắng nõn che miệng .
Trong bóng tối,  đàn ông từ tầng hai nhảy xuống tầng một,  môi nở một nụ  nhẹ nhàng, vạt áo đen lướt nhẹ trong  khí,  như mang theo cả màn đêm mà đến, bất ngờ xông  thế giới giam cầm cô.
Người đàn ông từng bước  tới, cuối cùng quỳ một chân xuống mép hồ, ánh mắt lấp lánh ý : “Anh đến để cứu em.”
Mỹ nhân ngư uyển chuyển bơi lội trong làn nước, dáng vẻ nhẹ nhàng như mộng ảo, đến cả những gợn sóng lăn tăn cũng  đến lạ kỳ. Cô ghé sát  bờ hồ, ngước   đàn ông, mừng rỡ hỏi: “Thật  ạ?”
Vân Xu chán ghét Cố Tu Thành, ánh mắt của   luôn khiến cô khó chịu.   đàn ông  thì khác,   cho cô cảm giác tin tưởng .
Bị nhốt ở nơi đây. Hay là cùng  đàn ông áo đen  rời . Vân Xu quyết đoán chọn cách thứ hai. Cô   cả đời  giam cầm ở đây, càng   ngày ngày   thấy cái mặt đáng ghét của Cố Tu Thành. Cô  thoát khỏi nơi !
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thiệu Dương  sâu  đôi mắt long lanh của mỹ nhân ngư. Trên gương mặt cô bỗng nở một nụ  rạng rỡ, khiến tim  rung động mạnh mẽ. Vẻ   đúng là thứ vũ khí lợi hại nhất  đời,  ai  thể cưỡng  .
“Chỉ cần em , đêm nay  nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.” Anh , như một lời hứa chắc chắn.
Vân Xu nắm lấy vạt áo , giọng  mềm mại: “Em    cố tình nhốt ở đây, xin  hãy dẫn em .”
Câu   thật “phạm luật” nha, Thiệu Dương thầm nghĩ. “Được thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-279-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-21.html.]
Vân Xu lập tức biến đuôi cá thành đôi chân,  lên bên cạnh , ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ. Người  trông  giỏi giang, chắc chắn sẽ đưa cô  ngoài .
Sợi dây thừng từ tầng hai thả xuống vẫn còn đó, hai  cùng   tới. Vân Xu nắm lấy dây thừng, buồn bã : “Hình như em  leo lên .” Từ nhỏ đến lớn, sức cô  yếu ớt, ai  bắt nạt cô cũng .
“Đương nhiên  cần em tự leo.” Thiệu Dương bật : “Em cứ giữ chặt dây thừng,  sẽ kéo em lên.”
“Như     ạ, em nặng lắm đó.” Vân Xu .
Thiệu Dương   hình bé nhỏ của cô, cảm thấy cô  lẽ  đánh giá sai về cân nặng của  . “Không  , tin  .”
Anh   , Vân Xu cũng đành gật đầu đồng ý. Sau khi cô đồng ý,  đàn ông nhanh nhẹn leo lên dây thừng, động tác thoăn thoắt, nhanh nhẹn lạ thường. “Lên đây, nắm chắc dây thừng nhé.” Anh   tầng hai, giọng  nhẹ nhàng.
Vân Xu ngoan ngoãn  theo, và cũng chỉ một loáng   lên tới tầng hai. Cô bám  lan can, định bước lên sàn nhà, nhưng chân  trượt . Tim cô hẫng một nhịp. Có lẽ nào cô sắp biến thành mỹ nhân ngư què chân  , như  thì thảm quá.
Trong khoảnh khắc , một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô trở . Vân Xu loạng choạng ngã   đàn ông,  khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫn còn nét hoảng sợ và bối rối. Vành mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là   một phen hú vía.
Thiệu Dương thấy cô như , lòng  mềm nhũn , dịu dàng dỗ dành: “Không  , đừng sợ,   ở đây, nhất định sẽ  để em  thương .” Vừa dỗ dành,   đỡ cô  thẳng dậy.
Thiệu Dương  rằng Cố Tu Thành đôi khi buổi tối cũng sẽ ghé qua đây. Để tránh thêm rắc rối, hai  cần  rời khỏi đây càng nhanh càng . Vân Xu cũng hiểu chuyện , cô  theo sát phía  , chuẩn  trốn thoát.
 đúng  lúc .
Cánh cửa chính đột ngột mở tung , ngay  đó là một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp căn phòng: “Anh là ai! Định đưa  của    hả!”