Ba ngày .
Thất hoàng tử xin yết kiến Đông Khánh Đế.
Ngồi  ngai vàng, Đông Khánh Đế  hỏi, giọng trầm thấp: “Lão Thất, con  là con  cưới công chúa Nam An?”
Lận Tử Trạc khẽ cúi đầu đáp: “Vâng, nhi thần  cưới công chúa Tễ Nguyệt.”
Đông Khánh Đế lập tức vui mừng, mặt mày giãn ,  lớn: “Hay! Vẫn là Lão Thất hiểu ý trẫm nhất. Không hổ là con trai của trẫm. Đến ngày đại hôn của con, trẫm nhất định sẽ ban thưởng long trọng.”
Lận Tử Trạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Đông Khánh Đế cũng chẳng để ý, vì con trai ông vốn dĩ luôn như  với  .
Đông Khánh Đế hào hứng : “Chờ công chúa Nam An đến Đông Khánh, con cứ từ từ  quen với nàng.”
“Phụ hoàng,” Lận Tử Trạc : “Nhi thần định  chinh đến Nam An đón công chúa Tễ Nguyệt.”
Đông Khánh Đế ngẩn . Thường thì nước yếu cầu  nước mạnh,  là nước yếu đưa công chúa đến, hoặc hoàng tử nước mạnh sai  sang đón dâu. Đông Khánh vốn mạnh hơn Nam An, con trai ông cần gì  đích  đến đó?
Lận Tử Trạc giải thích: “Vùng Sùng Châu phía nam  xảy  lũ lụt, nhi thần xin  đến đó chỉ huy cứu trợ,  đó tiện đường đón công chúa Tễ Nguyệt về luôn.”
Đông Khánh Đế trầm ngâm, đứa con trai  quả là khác .
Các hoàng tử khác  tin  thì đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ nay về , Lận Tử Trạc  còn là mối đe dọa nữa.
……
“Dung ái khanh.” Hoàng đế Nam An : “Đông Khánh  chọn  hoàng tử hòa  , là Thất hoàng tử ít tiếng tăm. Nghe     đích  sang đón Tễ Nguyệt. Tính ngày, chắc cũng sắp đến . Khanh    gặp mặt công chúa Tễ Nguyệt một  xem  ?”
Nghe hoàng đế Nam An  , Dung Hàng sắc mặt lạnh . Bệ hạ càng ngày càng hồ đồ. Chỉ vì chiều theo ý Hoàng hậu mà đến mặt công chúa Tễ Nguyệt cũng   , trong khi nàng mới là công chúa đại diện cho Nam An  hòa .
Hoàng đế Nam An càng ngày càng trở nên tối tăm, thái tử thì bất tài,     kế vị nào  hồn. Xem , hoàng thất Nam An  suy tàn đến nơi .
Dung Hàng vốn xuất  nghèo khó, luôn mong  mang  cuộc sống yên  cho dân chúng.  hoàng thất ngu  thế , dân Nam An  sẽ  về ?
Vừa nghĩ ngợi, Dung Hàng  bước về phía cung điện của công chúa Tễ Nguyệt.
Đến  cung điện, Dung Hàng khẽ cau mày. Nơi    vắng vẻ tiêu điều thế , chỉ  lác đác vài  hầu hạ. Mấy tên thái giám thấy Thừa tướng đến thì hốt hoảng chào: “Dung, Dung đại nhân.”
“Người  cả ?” Dung Hàng lạnh lùng hỏi.
“Công chúa Tễ Nguyệt  thích  nhiều  hầu hạ, chỉ giữ  vài  thôi ạ.” tên thái giám run rẩy đáp.
Dung Hàng gật đầu, theo thái giám   trong. Cung điện   một khu vườn nhỏ phía , hoa cỏ trong vườn rực rỡ tươi , cây cối xanh um, cảnh sắc  . Đi qua một hành lang uốn khúc, Dung Hàng chợt liếc thấy một bóng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-323-cong-chua-bi-ep-hoa-than-13.html.]
Người nọ mặc bộ váy hồng nhạt,   gốc cây đào, dáng  uyển chuyển thướt tha, yểu điệu yêu kiều. Trên mặt nàng che khăn lụa mỏng, đang vươn tay hái cành đào gần nhất, nhưng mãi vẫn  với tới.
Thái giám nhận  Dung Hàng dừng chân, cũng vội  theo, kinh ngạc hỏi: “Công chúa   ở đây ạ?”
Như cảm nhận  ánh mắt của hai ,  nọ  đầu  . Dù  khá xa, đôi mắt nàng mơ màng như sương khói vẫn như xuyên thấu  lòng Dung Hàng, khiến trái tim vốn luôn tĩnh lặng của  bỗng dưng loạn nhịp.
Đây chính là… công chúa Tễ Nguyệt, Vân Xu.
“Công chúa chắc là  hái cành hoa đào thôi ạ.” Tên thái giám cẩn thận  Dung Hàng,  ý  tiến lên giúp đỡ.
Người đàn ông thanh cao như ngọc thu hồi ánh mắt, một lúc  mới : “Hôm nay  về . Đợi  dạy nghi lễ cho công chúa đến, bảo họ đến phủ Thừa tướng một chuyến.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tễ Nguyệt dù  cũng chỉ là một công chúa sắp  hòa ,  chỉ cần   là đủ. Dung Hàng tự nhủ.
Chàng là Thừa tướng của Nam An, lúc   đặt đại cục lên  hết.
Vân Xu ngơ ngác  theo bóng lưng hai  rời . Nàng  mới   thì họ   mất .
Tiếc thật, nàng còn  nhờ họ hái giúp cành đào  mà. Hoa đào ở đây  quá.
Vân Xu trở  điện. Tú Nguyệt vội vàng đón nàng, vẻ mặt lo lắng: “Công chúa, nô tỳ  hỏi thăm rõ ràng  ạ. Bên Đông Khánh cử Thất hoàng tử đến hòa .”
Vân Xu ngẩn ,  thì Thất hoàng tử Đông Khánh   sẽ là phu quân của nàng ? “Người đó là  như thế nào?”
“Chỉ   vị hoàng tử   kín tiếng, tin tức về   truyền đến Nam An  ít ỏi.” Tú Nguyệt sốt ruột đáp. Không hỏi thăm  gì, nàng cũng  thể đoán  tính cách của vị hoàng tử , chỉ mong rằng  đó đừng quá tệ bạc với công chúa.
Thời buổi , phận nữ nhi thật chẳng dễ dàng gì. Dù  nhan sắc khuynh thành, cũng  chắc   một kết cục  .
Cuối cùng, Vân Xu  là  an ủi Tú Nguyệt: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi mà. Bây giờ lo lắng cũng vô ích, chi bằng cứ nghĩ thoáng  một chút.”
Tú Nguyệt chỉ  thở dài.
Người của Dung Hàng báo  rằng Vân Xu  học xong nghi lễ, hoàng đế Nam An  vui mừng. Trong lòng ông, Dung Hàng là  tài giỏi, mắt   tinh tường. Việc Dung Hàng khẳng định như   nghĩa là Vân Xu  thể thuận lợi  thế Gia Âm  hòa .
Cô con gái yêu của ông  thể mãi mãi ở  Nam An. Hoàng hậu và Thái tử cũng  vui mừng vì cả gia đình  thể đoàn tụ.
Mọi chuyện diễn  thật suôn sẻ,  thể   hơn  nữa.
……
Tiết trời mùa xuân.
Một đoàn  ngựa tiến  ngoại ô kinh thành Nam An. Người dẫn đầu vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt điềm tĩnh. Chàng kéo mạnh dây cương, vó ngựa hí vang, tung vó lên cao, tóc mai phất tung bay trong gió, khí chất bức .
“Thất hoàng tử Đông Khánh  đến , mau mau báo tin cho Bệ hạ!”