Hành lang dài và yên tĩnh.
Hai nam nhân đang chuyện nhỏ giọng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Điện hạ, các vị hoàng tử lượt rời . Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử lúc sắc mặt khó coi.” Người cấp báo cáo.
“Không cần để ý đến họ, chẳng qua chỉ là đám chó mất chủ thôi.” Dù sắc mặt họ khó coi đến cũng vô dụng, Lận Tử Trạc lạnh lùng .
“Ngươi lui xuống . Về chú ý hơn đến an ninh trong phủ, đừng để kẻ gian cơ hội lợi dụng.”
“Vâng!”
Lận Tử Trạc dừng chân phòng tân hôn. Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng của Vân Xu lúc , lòng nóng lên. Chàng hít một thật sâu, chậm rãi đẩy cánh cửa phòng dán chữ hỉ .
Trong phòng, ánh nến lung linh.
Mỹ nhân mặc y phục đỏ rực đang yên tĩnh bên giường. Nghe thấy tiếng động, đôi mắt trong veo như ánh trăng sáng khẽ ngước lên . Ánh mắt Lận Tử Trạc dần dần dịu dàng.
Từ nay về , nàng là vợ của .
Lận Tử Trạc nhẹ nhàng hỏi: “Ta sai mang chút đồ ăn đến cho nàng , hiện tại nàng thấy thế nào? Có bảo mang thêm chút nữa ?”
Vân Xu lắc đầu : “Không cần , no .”
Nàng vốn ăn uống ít, cháo và điểm tâm mà Lận Tử Trạc sai đưa đến đủ để nàng no bụng.
Trong căn phòng tân hôn rộng lớn chỉ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Bên ngoài khung cửa sổ chạm khắc, bóng đêm dày đặc bao trùm. Bầu khí trong phòng ái nồng nhiệt. Ánh mắt hai quấn quýt lấy , ngay cả khí dường như cũng trở nên đặc quánh hơn.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng cầm lấy bình rượu, rót rượu gạo chiếc ly bạch ngọc. Loại rượu tác dụng chậm, mạnh bằng loại rượu uống trong tiệc cưới, nhưng hương rượu thanh đạm lan tỏa , Lận Tử Trạc cảm thấy sắp say đến nơi .
Người nam nhân bưng hai chén rượu bạch ngọc tới, ánh mắt sâu thẳm, che giấu sự nóng rực bên trong. Tiếng bước chân rơi sàn nhà trầm . Vân Xu khỏi siết chặt chiếc khăn đỏ trong tay, tim đập nhanh hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-342-cong-chua-bi-ep-hoa-than-32.html.]
Nàng cúi mắt xuống, dám nữa, nhưng gò má thể kiềm chế mà ửng hồng nhạt.
Người ở ngay bên cạnh. Lận Tử Trạc xuống bên mép giường, song song với nàng: “Đây là rượu hợp cẩn đêm tân hôn. Uống xong chén rượu , từ nay về chúng là phu thê đồng cam cộng khổ, vĩnh viễn chia lìa.”
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, gò má Vân Xu càng thêm ửng đỏ.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết khẽ dò khỏi ống tay áo hồng, nhận lấy chén rượu bạch ngọc. Vừa định rụt tay về, bàn tay nàng một bàn tay to lớn bao phủ lấy. Lòng bàn tay ấm áp lạ thường, nhiệt lượng cuồn cuộn ngừng truyền đến, dường như sưởi ấm đến tận đáy lòng nàng.
Mỹ nhân chớp mắt, đôi mắt mở to, theo bản năng nghiêng đầu , bắt gặp một đôi mắt chứa đựng ý sâu xa.
“Còn lộn xộn nữa là rượu đổ hết đấy.”
Động tác của Vân Xu khựng . Rượu hợp cẩn đổ là điềm .
Người nam nhân thong thả ung dung đan tay hai , ống tay áo hồng tinh xảo chồng lên . Hai lập tức kéo gần, gần đến mức thể rõ tiếng hít thở của .
Quá gần .
Vân Xu vô thức nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt ướt át, đáng thương đáng yêu.
Lận Tử Trạc khẽ : “Phu nhân, mời uống.”
Chiếc cổ trắng ngần ngẩng lên, chén rượu bạch ngọc đưa đến bên đôi môi đỏ thắm, ngay đó uống cạn một . Rượu miệng, vị mềm mại, thơm ngọt. Ánh mắt nam nhân liếc một màn , càng thêm sâu thẳm.
Lễ tân hôn chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Bầu khí trong phòng càng thêm vi diệu, hương thơm ngọt ngào dường như vương vấn mãi tan trong gian.
Lận Tử Trạc giúp Vân Xu tháo bỏ hết trang sức, mái tóc dài mềm mại xõa tung xuống vai nàng. Chàng : “Xu Xu, gọi một tiếng nữa .”
Chàng là gọi cái gì, nhưng Vân Xu dường như hiểu ý .
Nàng mím môi , dịu dàng : “Phu quân.”
Vừa dứt lời, Vân Xu đột nhiên thấy trời đất cuồng, gáy nàng nâng đỡ nhẹ nhàng, rơi xuống gối. Vân Xu hoảng hốt nam nhân đang cúi chống tay phía nàng.