Như ma xui quỷ khiến, vội nép một chỗ, nín thở. Người vẻ đang chuyện phiếm với tỳ nữ, rõ mồn một cuộc đối thoại của hai .
“Công chúa, là săn , để điện hạ bắt cho ngài một con thú cưng, thế nào ạ?”
Giọng nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút do dự: “Thôi , săn vốn thoải mái , đừng để bận tâm vì chuyện của .”
“Điện hạ yêu thương công chúa còn hết, coi chuyện của công chúa là phiền phức chứ.”
“Để , thôi .”
Giọng dần xa, Lận Quân Hạo cụp mắt xuống. Nàng chừng là một con thú cưng.
Chàng từng xông pha sa trường từ khi còn niên thiếu, hứng thú lắm với việc săn. Lần đến đây cũng chỉ định cho lệ về, nhưng giờ một ý nghĩ chợt nảy lên, nghĩ lẽ vẫn thể một việc gì đó.
Ngày hôm , trời trong nắng , ánh mặt trời vặn.
Vô thanh niên tài tuấn đài cao, thần sắc hưng phấn, tinh thần phấn chấn. Đi săn là cơ hội để thể hiện bản lĩnh, mấy năm , ít nhờ thể hiện xuất sắc trong cuộc săn mà ban thưởng, thăng quan tiến tước.
Hôm nay, ai nấy đều mang tâm trạng tương tự, phô bày thực lực để Thánh Thượng coi trọng. Ngoài , trong lòng mỗi còn một ý niệm bí ẩn.
Có len lén về phía khu vực dành cho nữ quyến. Một nữ nhân mặc cung trang màu lam đang lặng lẽ về phía , tất nhiên ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Thất hoàng tử, khiến ít sinh lòng ghen tị.
Hoàng tử phi khuynh quốc khuynh thành, ai thể cưỡng vẻ của nàng? Nếu như biểu hiện của thể khiến nàng liếc mắt thêm một cái, trong mắt chỉ bóng hình của , dù chỉ là một khoảnh khắc thôi, thì đó sẽ là một điều tuyệt diệu đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-363-cong-chua-bi-ep-hoa-than-53.html.]
Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng mỗi bùng cháy, nhất định khiến Thất hoàng tử phi với con mắt khác!
“... Chư vị đều là những ưu tú của Đông Khánh, trẫm hài lòng. Lần săn , nào săn nhiều con mồi nhất, ba đầu, trẫm sẽ trọng thưởng.” Đông Khánh Đế cao giọng , xong ông chút thở dốc, khiến các đại thần cùng trong lòng run lên, thể bệ hạ xem càng ngày càng suy yếu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Mấy vị hoàng tử cũng đài, dáng vẻ của Đông Khánh Đế, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng, nhưng trong đó, ai thật lòng lo lắng, ai giả vờ, thì ai mà .
Một lát , chuẩn xong xuôi, lượt xuất phát.
Lận Tử Trạc khi xác nhận nhân thủ sắp xếp vấn đề gì, cũng thúc ngựa theo .
Ở doanh trại phần lớn là nữ quyến và các triều thần lớn tuổi. Các triều thần vây quanh Đông Khánh Đế chuyện, hết lời ca ngợi. Các nữ quyến tụm năm tụm ba, bàn tán chuyện đô thành thú vị.
Vân Xu bên cạnh, thỉnh thoảng góp vài câu, khí hòa hợp.
“... Nghe vị phú thương là nhờ của hồi môn của thê tử mới phát đạt, cuối cùng lòng lang sói, sủng diệt thê, nhẫn tâm đuổi thê tử khỏi nhà, thật khiến thở dài.” Một vị phu nhân than thở.
“Đời nữ nhân sống dễ dàng, nếu gặp phu quân thì mới thể dễ thở hơn một chút.”
Những vị phu nhân ở đây, trượng phu ít nhiều gì cũng vài thất, chỉ một là ngoại lệ, Tễ Nguyệt công chúa vẫn an tĩnh đó. Các phu nhân một phen kinh ngạc, dù bao nhiêu , dung nhan vẫn cứ lay động lòng .
Một vị phu nhân : “Vẫn là Thất hoàng tử phi hạnh phúc nhất, Thất hoàng tử bên cạnh trong sạch.”
Một vị phu nhân khác tiếp lời: “ , bao giờ Thất hoàng tử lui tới những nơi phong hoa tuyết nguyệt , ngay cả tiểu quan tặng , cũng từ chối.”
Vân Xu khẽ “ơ” một tiếng: “Khi nào chuyện như , từng qua?”