Lận Tử Trạc khẽ , chủ động nắm lấy tay nàng.
Vân Xu nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nũng nịu: “Sao vẫn ngủ ? Thiếp buồn ngủ lắm .”
Lận Tử Trạc nàng, dịu dàng : “Vừa còn bận chút việc.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Vân Xu hỏi là việc gì, vì Lận Tử Trạc ít khi việc muộn như thế.
đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, như dỗ dành: “Ngủ nàng, sẽ ngay thôi.”
Bàn tay vỗ nhè nhẹ, dịu dàng, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến với Vân Xu.
Và nàng ngủ .
Sau khi Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử Hoàng đế cấm cửa, tình hình trong triều đình cứ thế âm thầm biến đổi. Ngay cả những vị quan trải qua bao nhiêu năm sóng gió nơi quan trường cũng chẳng thể nào đoán điều gì đang thực sự diễn vẻ bề ngoài bình lặng đó.
“Có việc gì tâu trình thì bước , việc gì thì bãi triều.” Giọng the thé đặc trưng của vị đại thái giám vang lên như ngày.
Các quan trong triều đều im lặng, chẳng ai dám gì. Có vài lén về phía ngai vàng. Hôm nay, Hoàng đế Đông Khánh trông càng thêm tiều tụy, hốc hác, da mặt vàng vọt như nến, đôi mắt thì đục ngầu, qua thấy phần đáng sợ, các quan vội vàng dám lâu.
Sức khỏe của Hoàng đế càng ngày càng tệ . Cũng một đại thần dũng cảm dâng tấu, xin Hoàng đế đừng dùng dược nữa, nhưng cuối cùng họ đều tống ngục hết. Ngay cả Ngũ hoàng tử, khuyên can Hoàng đế, cũng phạt cấm túc ở nhà.
Dần dần, chẳng còn ai dám mở miệng khuyên can nữa.
Hoàng đế Đông Khánh tựa hẳn long ỷ, trông vô cùng mệt mỏi. Ông liếc mắt thái giám bên cạnh, vị thái giám lập tức hiểu ý Hoàng đế.
“Bãi triều.” Đại thái giám hô lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-372-cong-chua-bi-ep-hoa-than-62.html.]
Các vị đại thần lũ lượt bước khỏi điện, thì mặt mày ủ rũ, thì lộ vẻ hoảng sợ. Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử cấm túc mấy ngày , trong khi đó, các vị hoàng tử khác thì đang ráo riết tăng cường thế lực của . Toàn bộ triều đình đang chìm trong một bầu khí hỗn loạn ngầm.
Có những vị quan nhạy bén cảm nhận rằng, một cơn bão táp sắp ập đến.
Chỉ là, chẳng ai ngờ rằng cơn bão đến nhanh như .
Một tiểu thái giám hớt hải chạy bò trong điện, ngã nhào xuống đất, mặt mày tái mét vì sợ hãi, lắp bắp: “Bệ… bệ hạ! Bệ hạ! Không… !”
Hoàng đế Đông Khánh nhíu mày, bực bội đưa tay lên xoa xoa trán. “Chuyện gì mà ầm ĩ lên thế?”
Bây giờ, ông ghét nhất là những âm thanh ồn ào như thế .
Hai vị đại thần gần đó cũng tỏ vẻ hài lòng. Vừa nãy Hoàng đế còn đang lơ mơ, tiểu thái giám mà Hoàng đế giật , xảy chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?
Tiểu thái giám há miệng định , thì đúng lúc đó, ngoài cửa điện vọng một giọng khác: “Phụ hoàng, lâu gặp, xem càng ngày càng yếu thì .”
Hoàng đế Đông Khánh giật , ngẩng đầu lên kỹ. Lận Duệ Thông đang mặc bộ áo giáp chiến, lưng đeo kiếm dài, bước từng bước điện, phía còn mấy đội cấm quân theo.
“Ngươi… tên nghịch tử cái gì hả!” Hoàng đế Đông Khánh lập tức hiểu chuyện, sắc mặt vốn tiều tụy càng trở nên khó coi hơn, quát lớn: “Mau buông kiếm xuống, cút về cho trẫm ngay! Trẫm còn thể tha cho ngươi một mạng!”
Lận Duệ Thông lớn, ha hả: “Người bây giờ còn những lời ? Chẳng lẽ đang mơ giữa ban ngày đấy ?”
Hoàng đế Đông Khánh ôm chặt ngực, run rẩy chỉ tay mặt Lận Duệ Thông: “Ngươi… ngươi…”
Hai vị đại thần sợ hãi, vội vàng che chắn mặt Hoàng đế, sức khuyên nhủ: “Điện hạ, bệ hạ là cha ruột của ngài, ngài như là trái với đạo lý lắm ạ!”
Lận Duệ Thông lạnh lùng đáp: “Trong hoàng thất còn ai quan tâm đến mấy cái đạo lý đó nữa!”
Hoàng đế Đông Khánh về phía một bóng khác đang từ từ bước điện: “Lão Bát?! Ngươi… ngươi cũng cấu kết với Lão Nhị !”
Hai vị đại thần thì mặt mày xám xịt. Hai vị hoàng tử cùng kéo quân đến bức Hoàng đế thoái vị, thế là hết thật .