“Đế vương… tuyệt đối  thể… để nữ sắc… chi phối…!”
Trong lúc đại điện xảy  biến cố, Đông Khánh Đế  cố gắng sắp xếp, tính toán  thứ thật rõ ràng, rành mạch. Ông chẳng còn tâm trí  mà  trách cứ Lận Tử Trạc nữa. Điều duy nhất ông nghĩ đến lúc , chính là việc  loại bỏ  yếu tố  thể gây bất lợi cho vị Hoàng đế kế vị. Và thế là, ông lập tức sai   ban c.h.ế.t Tễ Nguyệt công chúa.
Còn về việc trong quyết định   ẩn chứa tư tâm cá nhân  , thì  lẽ, chỉ còn vị Hoàng đế hấp hối  mới   mà thôi.
Lận Quân Hạo nghiến răng ken két, xoay  định chạy thật nhanh về phủ Thất hoàng tử. Bây giờ  lẽ vẫn còn kịp! Chàng quyết  thể chấp nhận  việc Tễ Nguyệt cứ thế âm thầm lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 đúng lúc Lận Quân Hạo  định bước , một giọng  trầm thấp  vang lên, chặn  bước chân .
“Ngươi đang  về tên thái giám mà   phái  ?” Lận Tử Trạc khẽ nhếch mép , một nụ  lạnh lẽo đến thấu xương: “Người , dẫn   đây cho trẫm!”
Một tên thái giám, trông chẳng khác gì con ch.ó chết,  lôi xềnh xệch  điện. Hoàng đế Đông Khánh trợn tròn mắt , vẻ mặt đầy kinh kinh hãi và khó tin.
Lận Tử Trạc chậm rãi , giọng điệu lạnh lùng, chứa đựng nỗi đau đáu trong lòng: “Ngay từ cái ngày năm xưa, khi   chịu  bất cứ lời biện giải nào, mà nhẫn tâm đẩy mẫu phi của   lãnh cung,   hiểu rõ  là loại  gì .” 
Mẫu phi của  bệnh nặng qua đời, khi còn nhỏ, Lận Tử Trạc chỉ  thể nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, bất lực  bà trút  thở cuối cùng, cảm nhận rõ ràng  ấm từ vòng tay bà – vòng tay  từng ôm ấp, chở che cho  – dần tan biến, lạnh lẽo.
Đó là đêm mà Lận Tử Trạc  bao giờ quên . Đêm đó   đổi   cách   nhận  thứ. Hoàng đế Đông Khánh trong lòng   còn là hình ảnh một  cha nữa.
Đông Khánh Đế đúng là  giỏi trong việc cai trị đất nước, từng bước đưa Đông Khánh trở nên hùng mạnh.  đồng thời, ông cũng là một  kiêu ngạo, độc đoán, lạnh lùng và chỉ nghĩ đến bản  . Năm xưa, khi sự thật còn    rõ, ông  vội vàng đẩy  phi tần liên quan  lãnh cung,  g.i.ế.c hết cả đám nô tỳ, thái giám hầu hạ.
Suốt ba ngày  đó, m.á.u chảy  ngừng trong cung, khiến vô  quan  kinh hãi.
Bây giờ, Đông Khánh Đế   dùng ý nghĩ chủ quan của  để hãm hại Tễ Nguyệt, Lận Tử Trạc quyết  cho phép ông   cơ hội đó. Không ai  phép  tổn thương Tễ Nguyệt, dù là bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-375-cong-chua-bi-ep-hoa-than-65.html.]
Lận Tử Trạc rút thanh kiếm bên hông. Lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, khiến    rùng . Ánh mắt  băng giá, giơ cao thanh kiếm lên. Ngay lập tức, đầu của tên thái giám rơi xuống đất, lăn lông lốc xuống bậc thềm.
Vẻ kinh hoàng vẫn còn đọng   gương mặt của tên thái giám   giết.
Đông Khánh Đế trừng mắt , thở dốc nặng nề,  thể  thêm  lời nào nữa. Mấy câu    vắt kiệt sức lực của ông .
Ông cứ thế  bất động  long ỷ, sinh khí dần dần tan biến.
Lận Tử Trạc  khắp đại điện, ánh mắt sắc bén, uy nghiêm tột độ. Thanh kiếm trong tay  vẫn còn vương m.á.u tươi.
Những  xung quanh hiểu ý, đồng loạt quỳ xuống, cất tiếng hô vang như sấm: “Bái kiến Bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
……
Lận Chính Thanh  Lận Quân Hạo dìu bước  khỏi đại điện. Vị Bát hoàng tử nổi tiếng hiền hòa như ngọc bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ ca,  cũng thích Tễ Nguyệt.”
Lận Quân Hạo khựng  một chút,  chậm rãi đáp: “Thì ?”
Lận Chính Thanh ngạc nhiên: “Huynh  phủ nhận ?”
Lận Quân Hạo hỏi ngược : “Tại    phủ nhận?”
Cả đời  của  sống ngay thẳng, thích là thích, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Dù lòng  đau,  cũng  bao giờ dối lòng, dối .
Lận Chính Thanh im lặng một lúc,  : “Huynh cam tâm nhường Tễ Nguyệt cho Thất  ? Đế vương vốn bạc tình,   lo   Tễ Nguyệt sẽ  Thất  đối xử tệ bạc ?”
Lận Quân Hạo khẽ , giọng  chút chế giễu: “Ngươi đang  khích bác  đó hả?”