Mẹ Quản che miệng  : “Ôi chao, Xu Xu nhà chúng  còn đeo khăn che mặt mà A Giác  ngây  .”
Đến cả chị Xu cũng gọi , vẫn là  đầu tiên thấy con trai út như .
Cha Vân  ha hả: “A Giác cũng là một thiếu niên tuấn tú lịch sự ưu tú mà.”
Vân Phi Vũ tùy ý nhướng mày, em gái  xinh   dịu dàng, là  con gái  nhất  bầu trời , dù  khăn che mặt cũng  ngăn  mị lực của cô, thằng nhóc  ngây ngốc   là chuyện thường tình .
Anh kiên định cho rằng, ai  thích em gái  chắc chắn  vấn đề.
Vân Xu   thiếu niên đang ngơ ngác  , ý  trong mắt càng thêm rạng rỡ.
Cậu em trai quen   trông thật thú vị.
“Đừng chỉ lo gọi chị Vân của con, còn   Vân của con nữa.” Cha Quản ho khan một tiếng.
Quản Giác miễn cưỡng kéo suy nghĩ về, theo bản năng đánh giá bản  một phen, kiểm tra xem  chỗ nào thất lễ .
Bộ đồng phục học sinh màu đen  vẻ  cũ, sớm    nên  phòng  một bộ quần áo khác  mới qua đây.
Quản Giác ảo não  thôi,  như vô tình liếc  Vân Xu một cái,   nữa đối diện với ánh mắt ngậm ý  , trái tim lặng lẽ đập nhanh, cô  biểu hiện như , ấn tượng về  chắc là  tệ nhỉ.
Anh thu hồi tầm mắt, bước về phía  một bước, nghiêm túc : “Chào .”
Những  ở đó ngẩn  một chút, đây là đến cả họ cũng bỏ qua luôn .
Cha Quản : “Xem  thằng út nhà    thiết với Phi Vũ và Xu Xu, ha ha ha, cũng là duyên phận.”
Vân Phi Vũ khẽ nheo mắt,   cảm thấy thằng nhóc  gọi    ý vị khác nhỉ.
 Quản Giác cử chỉ   gì sai sót, vẻ mặt cũng  thành khẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-633-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-13.html.]
Người của hai nhà tiếp tục trò chuyện, chủ yếu là cha Vân và cha Quản trao đổi tình hình gần đây, những  khác phụ họa vài câu.
Quản Giác  ở phía  tay  Quản,  như chú ý đều dồn  cha Quản, kỳ thực vẫn luôn để ý đến  em Vân gia.
Anh thấy Vân Xu và Vân Phi Vũ thỉnh thoảng nhỏ giọng  với  vài câu, đôi mắt cong cong, hiển nhiên vô cùng ỷ    , giọng  nhỏ nhẹ êm tai, tựa như tiếng chim oanh hót.
Quản Giác nắm chặt tay, nội tâm phức tạp, đột nhiên ghen tị với Quản Hòa Ngọc.
Nếu  lớn hơn vài tuổi thì  , như  hôn ước  lẽ  rơi  tay .
Quản Hòa Ngọc,  mà cha Quản cho rằng đang  , giờ phút  đang  trong một quán rượu, trút bầu tâm sự với  bạn  về nước.
Bên bàn, Quản Hòa Ngọc rót đầy rượu,  đó một  cạn sạch, miệng lẩm bẩm.
Bên cạnh  mặt đất   hai vỏ chai rượu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Phương Hàn Triệt nhíu mày đến mức khó nhận , hai  ở  phố ngẫu nhiên gặp , đối phương đột nhiên mời , dù  cũng là bạn học cùng du học,  tiện từ chối, kết quả  thành  như bây giờ.
Từ khi hai   quán rượu, Quản Hòa Ngọc luôn tỏ  bộ dạng mượn rượu giải sầu,  ngừng than khổ.
Dựa  những lời  đứt quãng, Phương Hàn Triệt  hiểu  nguyên do sự việc.
Đại khái là Quản Hòa Ngọc  ép chia tay  yêu,  thực hiện hôn ước  định từ nhỏ,  cảm thấy  mất  tự do và tình yêu, bởi  vô cùng đau khổ.
“… Nhân sinh luôn  quá nhiều gông xiềng, cha  tròng lên  gông xiềng,   vợ  cũng sẽ trở thành gông xiềng của ,  đau khổ tìm kiếm tự do quá mức …”
Quản Hòa Ngọc tự xưng là   văn, ngay cả  chuyện cũng mang theo giọng điệu văn vẻ,   chút kỳ quái.
Phương Hàn Triệt bưng chén  xanh  mặt lên, nhấp một ngụm.
Người    đặt   vị trí nạn nhân, oán trách thế đạo bất công, oán trách những  xung quanh áp bức,    nghĩ đến hành vi của bản , cũng  cố gắng  đổi.
Phương Hàn Triệt kiến nghị: “  thẳng, việc thực hiện hôn ước mà  quan tâm đến ý nguyện của  quả thật  thể chấp nhận, nhưng tại     chuyện nghiêm túc với bá phụ (bác trai) một ?”