“Anh cảm thấy thể so sánh với Kinh tư lệnh !”
Mất cơ hội để trụ vững trong giới, gặp những đả kích liên tiếp, lời khuyên của Quản Hòa Ngọc trực tiếp Diệp Bảo Trà suy sụp tinh thần, kiêng nể gì mà những lời cay nghiệt.
Anh như chắc chắn là cho rằng cô còn cơ hội nào nữa.
Mặt Quản Hòa Ngọc tái mét, lạnh lùng : “Đủ ! Em thật sự thể lý!”
Cô thiếu nữ tươi ngày nào mà giờ trở thành một ngang ngược như .
Những cuộc cãi vã như thế xảy chỉ một .
Quản Hòa Ngọc nhịn nữa, trực tiếp xoay rời , chỉ còn Diệp Bảo Trà ngơ ngác, cả lạnh lẽo.
Cô đuổi theo, nhưng giẫm một tờ báo.
“Theo đuổi tình yêu thể liêm sỉ.”
“Diệp tiểu thư quá ích kỷ, bỏ rơi cô , .”
Diệp Bảo Trà những lời bình luận sắc bén, chút nể nang, cuối cùng chịu nổi nữa, tê liệt ngã xuống đất.
Tất cả đều hết.
Đi đường phố, thỉnh thoảng thể thấy tiếng chuyện, trong đó một cái tên xuất hiện với tần suất cao.
Vân Xu.
Quản Hòa Ngọc lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, đến một chiếc ghế dài ven đường xuống, nhắm mắt dưỡng thần, lâu , xuống bên cạnh.
“Anh cả.”
Quản Hòa Ngọc ngạc nhiên mở mắt: "A Giác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-673-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-53.html.]
Quản Giác : "Anh cả về nhà?”
Quản Hòa Ngọc khổ : “Nơi đó còn giống nhà nữa .”
Quản Giác nhướng mày, dáng vẻ thì chuyện tình cảm của trai vấn đề, : “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Quản Hòa Ngọc cuối cùng cũng nhận sự bất thường, em trai hề quan tâm đến như tưởng, câu kỳ lạ.
Anh nghiêm túc nhớ những chuyện đây, càng nghĩ càng thấy , và Vân Xu vài gặp mặt dường như đều Quản Giác cố ý ngắt quãng.
“Là cố ý? Cố ý ngăn cản chúng gặp .”
Quản Giác ngạc nhiên, đây là trai tỉnh ngộ ?
“Ai, thể như , chẳng lúc đó vui lắm ? Không gặp chị Xu.”
Quản Hòa Ngọc nghẹn lời.
Quản Giác một hồi thở dài : “Anh cả, thật sự quá ngốc, ngốc đến nỗi em trai cũng nỡ , giống như lúc công khai cãi với cha, rõ ràng phía là tường mà vẫn cứ đ.â.m đầu .”
“Ngày nào cũng kêu tự do bình đẳng, nhưng cha là để ý đến những thứ đó , ông chỉ để ý đến năng lực và thủ đoạn mà chúng thể hiện bên ngoài.”
“Nếu đủ mạnh, thể ảnh hưởng đến Quản gia, thì cha tuyệt đối sẽ ngăn cản .”
“Lùi một bước mà , nhiều cách để giải quyết chuyện kết hôn, chọn cách tệ nhất, tất cả đều là do vô năng.”
Quản Hòa Ngọc ghế dài lâu nhúc nhích, bên cạnh rời từ lâu.
Lời của Quản Giác đánh tan sự tự tin của Quản Hòa Ngọc, hóa bao giờ ưu tú như nghĩ.
Anh mờ mịt lên trung, che mắt .
Bây giờ nghĩ đến những điều quá muộn.
Cuộc sống lẽ cũng chỉ như thôi, theo danh tiếng của Vân Xu ngày càng lớn, và Diệp Bảo Trà sẽ vĩnh viễn đóng đinh cột ô nhục.