Vân Xu đưa giấy tờ tùy . Cảnh sát  chằm chằm  bức ảnh giống như  vô  lớp ánh sáng, xem xét kỹ vài  để chắc chắn   giấy tờ giả: "... Vân tiểu thư, xin cô tháo kính râm và khẩu trang . Chúng  cần kiểm tra   phận."
Bùi Dã Mục lười biếng liếc : "Mới đến hả?"
Cảnh sát giật : "Anh,   ?"
Bùi Dã Mục tùy ý ngả   , nhắm mắt ,   gì nữa.
Vân Xu ngập ngừng hỏi: "Có cần  tháo ?"
Cảnh sát nghiêm túc : "Đương nhiên , đây là thủ tục bắt buộc."
Vân Xu  những  khác trong phòng nghỉ. Bùi Dã Mục và Liên Văn  mới giúp cô. Hai  mới đến, một  là cảnh sát, một  là quan chức chính phủ.
Cô nghĩ, chắc là   vấn đề gì.
"Vân tiểu thư, chỉ là kiểm tra  phận và  biên bản thôi, cô  cần lo lắng." Cảnh sát an ủi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Liên Văn nghĩ Vân Xu  Hứa Thành Chu dọa sợ, nhẹ nhàng : "Đừng sợ,    đưa  , chúng  đều ở đây."
Vân Xu nhẹ nhàng gật đầu,  theo lời cảnh sát.
Theo động tác của cô, phòng nghỉ dần im lặng, chỉ còn  thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.
Đây là vẻ  tuyệt đỉnh: mái tóc đen nhánh, đôi mắt lộng lẫy, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng như tuyết. Mọi đường nét đều tinh xảo đến  hảo, kết hợp  tạo nên vẻ  vượt trội  thế gian.
Vẻ  khiến   chỉ  thể thở dài, tiếc nuối vì   gặp  cô sớm hơn, nhưng cũng may mắn vì  kịp gặp cô.
Ngồi bên cạnh, Liên Văn há hốc miệng, vẻ mặt ngơ ngác  dần trở nên hoảng hốt.
Cảnh sát  cô chằm chằm, chiếc bút  tay rơi xuống đất, lăn xuống gầm ghế sofa. Ngay cả quyển sổ ghi chép cũng suýt rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-919-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-16.html.]
Bùi Dã Mục    mở mắt từ lúc nào. Vẻ lười biếng  mặt  pha lẫn một chút gì đó khó hiểu, giữa lông mày bớt  vẻ thờ ơ,   cô  chớp mắt.
Tô Dục Trạch khẽ cúi đầu  ngước lên, đôi mắt đen ánh lên sự kích động, nhưng cuối cùng  trở về vẻ bình tĩnh.
"Vân tiểu thư,  nghĩ,  lẽ cô cần xin lệnh cấm tiếp xúc."
Có  chỉ cần  ở đó thôi,  giống như một bức tranh, khiến căn phòng nghỉ tối tăm cũng sáng lên vài phần.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn  cô,   khẽ thở, sợ  ồn ào khung cảnh ,  lo lắng dọa cô sợ, nên ánh mắt  vẻ kiềm chế.
Tô Dục Trạch  điều mà Vân Xu đang nghĩ, đó là  khi tìm   theo dõi, cô sẽ đến tòa án xin lệnh cấm tiếp xúc.
Lệnh cấm tiếp xúc là việc gửi đơn lên tòa án, yêu cầu hạn chế những   khả năng gây nguy hiểm đến gần .
"  nghĩ đến việc xin... nhưng cảm thấy khả năng thành công  cao." Vân Xu thở dài.
Hứa Thành Chu là một luật sư nổi tiếng,  thể  trắng thành đen, đen thành trắng. Dù   đưa , cũng  thể chắc chắn   thể thoát tội với những bằng chứng hiện .
Vẻ  kinh  của cô gái khiến   xót xa,  khí dường như cũng buồn bã theo, khiến   chỉ  lập tức bày tỏ lòng , giải quyết hết  khó khăn cho cô.
Tô Dục Trạch   ghế sofa, dáng  thẳng,  ống tay áo vest đen lịch lãm là cổ tay với những khớp xương rõ ràng. Bàn tay thon dài đặt hờ  đùi,  siết nhẹ  thả lỏng, lặp  lặp  vài  một động tác nhỏ khó nhận thấy.
Cuối cùng,  cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản: "Khả năng  cao,   nghĩa là  thể. Mà   thể biến chuyện  thành khả năng trăm phần trăm."
Vân Xu  ngạc nhiên, đôi môi đỏ khẽ hé mở. Cô đang định  gì đó thì một giọng  lười biếng đột ngột chen : "Không  đang lấy lời khai ? Xen  chuyện khác giữa chừng  vẻ   lắm. Thủ tục nào cần thì vẫn  ."
"Là một quan chức chính phủ, càng nên  gương ,  thể  rối loạn quá trình." Bùi Dã Mục  hờ hững: "Nếu ,   ngày nào đó     chỉ  mặt mà mắng."
Tô Dục Trạch cúi mắt xuống.
Hai đôi mắt đen láy  ,  khí bỗng nhiên trầm xuống, như bầu trời vốn còn dịu dàng bỗng  đổi sắc mặt, lộ  một sự áp lực và ngột ngạt.
Liên Văn xoa xoa cánh tay,  nhịn  lùi  xa hai  đàn ông một chút.