Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 1116: Nhân vật đáng thương (27)

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:37:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chạng vạng tối, Phó Thiếu Thắng mới đưa Trình Xuân Nha về nhà.

 

hôm nay cũng là ngày đầu tiên hai chính thức hẹn hò nên dĩ nhiên là ngoài chơi cả ngày .

 

Trình Xuân Nha bước nhà họ Trình thì lập tức nhận khí phần căng thẳng.

 

Dĩ nhiên , cha Trình đạt mục đích ở chỗ thị trưởng, thử hỏi tâm trạng của ba nhà họ thể cho .

 

Sở dĩ là ba , bởi vì Trình Nhất Minh cùng phe với họ.

 

Cậu thật lòng cảm thấy việc chị cả Trình Xuân Nha thể hẹn hò với con trai của thị trưởng là một chuyện .

 

Rốt cuộc đó là con trai thị trưởng, nếu Trình Xuân Nha gả nhà họ Phó thì chẳng khác nào nhà họ và nhà thị trưởng trở thành thông gia.

 

Chuyện thế nào cũng đều là chuyện cho nhà họ mà!

 

Cho dù Trình Xuân Nha tình cảm gì với gia đình , nhưng chỉ cần cô còn mang họ Trình thì vẫn đại diện cho nhà họ Trình.

 

, Trình Nhất Minh thật sự hiểu nổi cha rốt cuộc đang khó chịu vì điều gì, chẳng lẽ chỉ vì thích Trình Xuân Nha mà thà đẩy cô về nông thôn chứ một thông gia thị trưởng ?

 

“Chị, trông chị vẻ vui lắm nhỉ?” Trình Ngạo Mân Trình Xuân Nha bằng ánh mắt lạnh lẽo, . “Cũng thôi, ngay cả thị trưởng cũng đồng ý cho con trai ông hẹn hò với chị, chị thể vui cho .”

 

“Ừm ừm! đúng là vui thật,” Trình Xuân Nha gật đầu một cách vô cùng thành khẩn. “Cứ nghĩ đến việc sắp đối mặt với cả nhà bốn các nữa, thử hỏi xem thể vui ?”

 

“Mà vui như thế thì dĩ nhiên ngoài chơi cả ngày để ăn mừng một phen .”

 

“Cô đừng đắc ý quá,” Tư Âm tức tối . “Chuyện ai mà , cô đừng tưởng bây giờ mê hoặc Phó Thiếu Thắng thì thể thật sự gả nhà họ Phó.”

 

“Chuyện đó phiền bà lo,” Trình Xuân Nha mỉm . “Dù gả nhà họ Phó , thì ít nhất bây giờ vì cha của Phó Thiếu Thắng, bà và Trình Thắng Lợi cũng dám .”

 

“Haiz!” Trình Xuân Nha giả vờ thở dài. “Hai cũng thật là, cứ nhất quyết đẩy về nông thôn thì hai vợ chồng mới hả hê.”

 

“Giờ thì , cách nào đẩy về nông thôn nữa, tâm trạng của hai chắc đang uất ức đến c.h.ế.t, tức đến c.h.ế.t nhỉ!”

 

“Haiz!” Trình Xuân Nha thở dài. “Nghĩ thoáng ! Chứ lỡ mà tức c.h.ế.t thì hai vợ chồng chẳng c.h.ế.t nhắm mắt , đây cũng là vì cho hai , thì chẳng bụng khuyên bảo gì.”

 

“Đương nhiên, hai cũng cần cảm kích , nếu nhất định cảm ơn thì cứ đưa mấy thứ thực tế một chút, ví dụ như cho ít tiền tiêu vặt chẳng hạn.”

 

“Cút! Mày cút ngay lên lầu cho tao!” Cha Trình tức chịu nổi. “Tao thấy mày nữa, cút ngay lên lầu!”

 

“Làm như thích thấy ông lắm bằng,” Trình Xuân Nha bĩu môi. “ mà cút thì , chỉ bộ lên lầu thôi.”

 

“Dù cũng là chứ súc vật mà dùng từ ‘cút’ để lên lầu?”

 

“Đương nhiên, nếu ông nhất quyết coi , thì cứ coi là thứ còn tệ hơn cả súc sinh !”

 

“Có điều, gì thì cũng là do Trình Thắng Lợi ông sinh . Nếu đứa con gái là thứ tệ hơn cả súc sinh, cha như ông là cái gì đây?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-1116-nhan-vat-dang-thuong-27.html.]

“Chẳng lẽ là lão súc sinh ? Nếu thì sinh một đứa tiểu súc sinh như chứ?”

 

Nói xong, mặc kệ khuôn mặt tức đến biến dạng của cha Trình, Trình Xuân Nha ung dung, đắc ý lên lầu.

 

... ... sắp nó chọc cho tức c.h.ế.t ,” Cha Trình ôm ngực, trông như thể chọc cho tức điên. “Trình Thắng Lợi rốt cuộc tạo nghiệt đời nào mà sinh một đứa súc sinh như ....”

 

Nói đến đây, Trình Thắng Lợi vội ngậm miệng .

 

như Trình Xuân Nha , nếu Trình Xuân Nha là súc sinh, thì cha như ông chẳng là lão súc sinh .

 

Không thể nghĩ, thể nghĩ, nếu càng nghĩ trái tim ông tacàng khó chịu.

 

“Cha, chẳng lẽ chúng thật sự hết cách ? Chỉ thể trơ mắt Trình Xuân Nha nhập ngũ thôi ?” Trình Ngạo Mân thật sự thể chấp nhận kết quả .

 

“Không thì còn thế nào ?” Tư Âm bất lực . “Thị trưởng rõ ràng hài lòng con nhãi đó, còn cố tình chống lưng cho nó, nên cha con thể chứ?”

 

“Chẳng lẽ nhất quyết đẩy Trình Xuân Nha về nông thôn để thị trưởng nổi giận với cha con !”

 

“Cha , con thật sự hiểu hai đang tức giận cái gì nữa,” Trình Nhất Minh nhịn nữa. “Dù Trình Xuân Nha và nhà chúng quan hệ đến , nhưng chỉ cần chị còn mang họ Trình thì vẫn đại diện cho nhà họ Trình.”

 

“Cho nên đợi Trình Xuân Nha gả nhà thị trưởng, trong mắt ngoài, nhà chúng sẽ trở thành thông gia với nhà thị trưởng. Chuyện đối với nhà chỉ lợi chứ hại, đối với con đường quan lộ của cha càng...”

 

“Con câm miệng cho !” Tư Âm tức giận ngắt lời con trai. “Sao sinh một đứa con ngu ngốc như con chứ, con nghĩ , với sự thù hận của con nhãi đó đối với nhà chúng , đợi đến lúc nó trở thành con dâu thị trưởng, nó thể trả đũa nhà ?”

 

“Đến lúc đó, chừng cái ghế m.ô.n.g cha con cũng hất đấy.”

 

Cha Trình con trai với ánh mắt bất mãn: “Ngày thường cha luôn bảo con học hỏi chị con nhiều , nhưng thằng nhóc con cứ tai lọt tai , chẳng bao giờ để lời của cha đầu.”

 

“Con xem, nếu con thông minh bằng một nửa chị con, con thể ngu đến mức những lời ngớ ngẩn như ?”

 

“Được , con ngu, con ngu hết t.h.u.ố.c chữa , !” Trình Nhất Minh tức đến nỗi cơ mặt cũng giật giật. “Dù hai cũng một cô con gái thông minh là đủ , cần gì đứa con trai ngu ngốc nữa.”

 

“Thế nên con ngu một chút thì cũng ?”

 

Nói xong, Trình Nhất Minh liền tức giận chạy lên lầu.

 

Chuyện đương nhiên khiến cha Trình và Tư Âm tức c.h.ế.t.

 

“Cha , em trai còn nhỏ dại, hai đừng chấp nhặt với nó gì.” Theo thói quen, Trình Ngạo Mân theo phản xạ mà tỏ hiểu chuyện.

 

“Nó bao nhiêu tuổi mà còn nhỏ dại,” Tư Âm tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng. “Tức c.h.ế.t , cái bộ dạng ngu ngốc của thằng nhóc đó, sớm muộn gì cũng ngày chọc cho cha tức c.h.ế.t.”

 

“Thôi, đừng về thằng nhóc đó nữa,” cha Trình lên tiếng. “Không thì càng thêm tức.”

 

“Cha, , hai nghĩ thêm cách ! Tóm chúng thể để Trình Xuân Nha và Phó Thiếu Thắng nhập ngũ .” Trình Ngạo Mân thật sự thể chấp nhận kết quả .

 

thích Phó Thiếu Thắng đến thế, thể trơ mắt Trình Xuân Nha và Phó Thiếu Thắng đến với , gì thì cũng ngăn cản họ.

 

 

Loading...