Diệu Phương Sinh trở về Âm gian, chốn  là một vùng âm u,  nhiều vong linh lượn lờ  , cây cỏ xung quanh mọc lên chứa màu sắc ảm đạm, tuy nhiên nơi  cũng phân chia chỗ náo nhiệt như Nhân gian, sẽ  cửa tiệm buôn bán đồ vật,  những nơi ăn chơi thỏa thích, đều đặc sắc vô cùng chứ chẳng  là mỗi một góc u ám.
 
Đi  con đường quen thuộc nhưng Diệu Phương Sinh  tìm Diêm Vương mà đến cầu Ngạn Hoa  giữa vạn đóa bỉ ngạn, đấy là nơi giống trong bức tranh Đường Tình Ái gửi.
 
Diệu Phương Sinh bước chậm lên  cầu, ánh mắt u buồn  biển hoa sắc đỏ nở rộ, từng làn gió khẽ thổi khiến cánh hoa mỏng manh đong đưa tựa như nhảy múa, rõ ràng là phong cảnh  nhưng khí hậu quanh đây  cho linh hồn bình thường suy kiệt, chỉ riêng linh hồn ý trí mạnh thì chịu đựng .
 
Nàng bỗng nhớ A Bỉ  lúc    rằng mỗi một đóa hoa ở đây đều  linh tính, chỉ cần nghiêm túc và từ từ cảm nhận sẽ thấy... Nếu là sự thật nàng  nhờ cậy chúng giúp ,  từ chúng tìm  tin tức của Nam Lăng Tử.
 
Diệu Phương Sinh  nghĩ  nhảy xuống biển hoa , thời khắc linh hồn chạm  hoa, nỗi đau lan tràn như  ai gặm nhấm, nhưng trong sự khổ sở đó nàng   thấy tiếng   nhỏ nhẹ: "Sao  linh hồn ngươi  khí túc của A Bỉ? Không  A Bỉ  đầu thai chịu phạt cùng kẻ  suốt trăm năm qua ?"
 
"A Bỉ  kẻ   kiếp súc sinh, từ bỏ ngàn năm ma lực, mãi mãi biến mất khỏi tộc Hoa, nhưng hình như  lúc  đầu thai  truyền ma lực cho một hồn nữ... Chắc là kẻ  ."
 
Diệu Phương Sinh  những đóa hoa  chuyện, đôi mắt nàng hoen đỏ mà nhếch môi bảo: "A Bỉ lưu lạc chốn Nhân gian chịu khổ, mỗi một kiếp sẽ nhận kết cục tang thương nhất, cô  vẫn nguyện hy sinh vì  thương."
 
A Bỉ là một đóa hoa bỉ ngạn thành công hóa hình, trăm năm  từng  hứa hôn cho con trai Diêm Vương, kỳ vọng trở thành nữ chủ nhân của Âm gian, đáng tiếc  chịu tội và A Bỉ cũng theo đối phương luân hồi.
 
Một kẻ vạn kiếp bất phục gây họa Nhân gian,  còn   súc sinh mệnh mỏng c.h.ế.t sớm, tất thảy xuất phát từ nàng.
 
Trăm năm bọn họ  giày xéo cùng trăm năm nàng chuộc  lầm...
 
Diệu Phương Sinh ôm tự trách chìm sâu  biển hoa bỉ ngạn, tuy nhiên kể cả khi hoa bỉ ngạn gần như nuốt chửng linh hồn , nàng cũng chẳng   tin tức của Nam Lăng Tử từ chúng.
 
Khi đắm   niềm đau  hoa c.ắ.n xé, Diệu Phương Sinh   thấy giọng   thuộc hằng đêm nàng mơ...
 
"Ta trở về  đây, bọn mi ở đây ngoan ? Lúc   vắng  trộm ăn vong hồn nào ?" Tiếng  dịu dàng vọng xuống, Diệu Phương Sinh  thể  thấy gì ngoài những cánh hoa đang vùi lấp , nàng cố gắng vểnh tai  kĩ từng lời tiếp theo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-19-phu-quan-theo-buoc-tram-nam-1.html.]
"Lần     gặp Phương Sinh , bọn mi thử đoán xem chúng   kết cục gì!"
 
Các đóa bỉ ngạn   biểu tình, nhưng tất cả hầu như đáp  rằng chẳng thể  , và quả nhiên    cầu  thành tiếng tán thành trả lời: "Bọn mi  đúng! Chỉ là    bảo vệ nàng ,  c.h.ế.t trong vòng tay nàng ..."
 
Câu   dứt khiến Diệu Phương Sinh đổ lệ, gần như đờ đẫn mà  nghẹn, những lời  giống hệt suy diễn trong đầu nàng, là đáp án bi thương giải đáp câu hỏi nơi đáy lòng suốt trăm năm qua.
 
Nam Lăng Tử của nàng vẫn lưu giữ ký ức trong trăm năm, dường như  còn mang cả ký ức  đầu thai, ở một chốn nào  tìm nàng và theo bước.
 
Ấy  bản    từng nhận , ngay lúc  hy sinh cứu  nàng vẫn chẳng thấu tỏ.
 
Tại  chứ...
 
Nước mắt chất chứa đau khổ từ Diệu Phương Sinh tuôn trào chảy dài gò má, rơi xuống đám hoa vô tình khiến chúng kêu la: "Hồn nữ  điên ! Dám dùng nước mắt tưới chúng !"
 
Nam Lăng Tử ở bên  cũng  thấy đám hoa bỉ ngạn than đau,  dần hiểu  chúng nó đang cố nuốt trọn vong hồn nào đó.
 
Từ lúc  trú ngụ tại đây, thì  Âm gian  mọc  biển hoa  để Diêm Vương xử lý vong hồn sắp thành ác linh, chỉ là chúng nó  háu ăn, thường xuyên nuốt cả linh hồn  lạc.
 
Nghĩ thế Nam Lăng Tử lập tức cao giọng: "Nhả linh hồn đấy ,  thì  gọi Diêm Vương tới đây!"
 
Đám hoa vẫn chẳng  lời, đúng lúc  làn khí đen xuất hiện   kèm cơn gió mạnh thổi qua khiến biển hoa bỉ ngạn héo rũ hết cánh.
 
Tiếp đến làn khí đen bay tới  mặt Nam Lăng Tử,  lệnh: "Trở về nơi của ngươi mà tĩnh dưỡng, chờ  chuyển kiếp tiếp theo ."
 
Nam Lăng Tử nhếch môi  đáp, bởi vì suốt trăm năm  lời kẻ , nhưng   nào đối phương cho  toại nguyện, cái gì mà chuyển kiếp  việc thiện nhiều, sẽ  cơ hội tương phùng với cố nhân...
 
Chàng  tin tưởng đồng ý, mỗi khi đến Nhân gian là cố gắng cứu  khác,  ôm hy vọng gặp  Phương Sinh, kết quả bọn họ chỉ lướt qua ,      nào tương phùng theo đúng nghĩa.