(Kể từ chương 21 sẽ  sự sửa đổi văn phong, vì Pi dùng AI để giảm việc Lậm QT, Pi cũng hy vọng sẽ nhận  góp ý để sửa Lậm QT ạ)
 
Diêm Vương đang  Nam Lăng Tử,  linh hồn bay tới, vội vàng bẩm bảo: "Diêm Vương, Thiên giới phái  xuống đây tìm ngài!"
 
Hàng lông mày Diêm Vương cau chặt, nét mặt  tối . Rồi thờ ơ lệnh cho linh hồn  mang Nam Lăng Tử .
 
Diêm Vương  đầu rời khỏi, giữa đường thì dừng . Ông  vung tay, một làn khí đen tỏa , khí đen tan biến để lộ hình dáng Diệu Phương Sinh.
 
Diệu Phương Sinh thì ngã lăn xuống đất, từ từ ngẩng đầu  Diêm Vương. Dù linh hồn  tổn thương vì hoa bỉ ngạn c.ắ.n xé, vẫn gắng gượng chất vấn: "Tại ? Nam Lăng Tử    gì, sso  cùng  chịu khổ?"
 
Bao lâu nay nàng vẫn bù đắp những  lầm  gây , kẻ  mặt  giấu kín sự tồn tại của phu quân nàng, lợi dụng  cả trăm năm.
 
Còn nàng chẳng  , cứ bên cạnh  khác cho  đau lòng thêm. Chưa từng nhận  phu quân  đằng   .
 
Khi  ngã xuống vì cứu nàng, nàng chỉ thấy thương    bạc mệnh... Nàng  sai, chẳng đáng để  đợi chờ lâu đến thế.
 
Từng giọt lệ rơi đầy gương mặt Diệu Phương Sinh, đáng tiếc Diêm Vương  hề để tâm. Ông  lạnh nhạt : "Ngươi quên mất  ? Năm xưa ngươi hoài thai ngã xuống vực, con  giúp ngươi mẫu tử bình an... Nó tốn hết âm lực cứu ngươi và đứa trẻ trong bung. Còn Nam Lăng Tử  bảo vệ nổi các !"
 
Con trai ông  giúp đôi phu thê  thuận buồm xuôi gió, nó  việc , nhưng nhận kết cục cay đắng. Ông   cam lòng... Đã bày mưu để bọn họ cùng  khổ sở trong suốt trăm năm qua.
 
Diệu Phương Sinh vẫn  lóc,  thấy chuyện xưa, nàng   tiếng. Diêm Vương thấy khó hiểu hỏi: "Ngươi  cái gì?"
 
Diệu Phương Sinh dần ngừng , đôi mắt bình thản như  hiểu rõ điều gì. Sau đó nàng chầm chậm đáp: "  cảm ơn ngài, nhờ ngài, tình yêu lạnh lẽo suốt bao năm tháng trong    ấm áp ! Ngài để  thấy Nam Lăng Tử chịu đựng và hy sinh thế nào vì , khiến   thêm động lực mà cố gắng trả nợ, sửa sai  lầm năm xưa."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-21-phu-quan-theo-buoc-tram-nam-3.html.]
Diêm Vương  Diệu Phương Sinh  hết, bỗng nhiên nổi giận quát lên: "Diệu Phương Sinh, ngươi  con  trao hết tất cả, cuối cùng  luân hồi nơi Nhân gian suốt trăm năm,   ngày trở về..."
 
Diêm Vương dần mất bình tĩnh, tiếp tục  bằng giọng mỉa mai:"Mỗi kiếp, ngươi chỉ phụ lòng nó, tránh né tình cảm nó dành cho ngươi, một kiếp  ngắn ngủi cũng  gắn bó cùng nó! Lạnh lùng như thế  kêu cảm nhận  tình yêu ấm áp, ngươi giả dối quá đấy!"
 
Diệu Phương Sinh bình tĩnh   liếc  Diêm Vương, trong lòng   kẻ  mặt suy tính vì con trai, luôn ép nàng  trao hết yêu thương cho con ông ...
 
 là nàng nợ con ông  nhiều nghĩa tình, nhưng  thể trả bằng tình cảm, nên mỗi kiếp  dùng tính mạng   thể   thế. Còn trái tim nàng sẽ vĩnh viễn ở chỗ của Nam Lăng Tử.
 
Sau cùng, Diêm Vương tự điều chỉnh cảm xúc tức giận  thể hiện ngoài mặt, ông  trở nên từ tốn hơn. Hạ giọng bảo: "Ngươi còn lo lắng cho Nam Lăng Tử thì hãy  lời , nếu  đôi phu thê các ngươi sẽ chẳng nhận  kết cục  nào ."
 
Lời  mang theo đe dọa xen kẽ khuyên nhủ, khiến Diệu Phương Sinh cau mày, khuôn mặt nàng hiện rõ bất lực. Cuối cùng đáp: "Trăm năm qua, phu thê chúng  giúp con trai ngài chuộc  tội gây náo loạn Nhân gian, quá khứ như nào thì tương lai vẫn thế mà."
 
Diêm Vương nở nụ , bóng dáng cao lớn tiến gần đến Diệu Phương Sinh, song ông  khom lưng mặt đối mặt với nàng. Cất tiếng nhẹ nhàng: "Điều   là hiện tại, ngươi  ở cạnh con trai ,  cùng nó cả đời."
 
Diệu Phương Sinh nheo mắt, nét mặt ngờ vực  lẳng lặng  thẳng  Diêm Vương, đôi con ngươi ông  toát  lạnh lẽo, cứ   nàng  rời mắt.
 
Ông  để nàng  cảm giác sợ hãi, nếu như phản kháng lập tức  đông cứng... 
 
 ông  thật sự nghiêm túc ư? Lợi dụng hai linh hồn vô tội để cứu vớt con trai , đấy  là can thiệp  hình phạt Thiên giới. Chưa  đến sự việc bại lộ, Âm gian  sẽ đổi chủ ngay.
 
Việc ông  , nàng  hiểu  nữa. Những hành động  quá tham lam,  để  con bớt gánh nghiệp,   con    tình cảm.
 
Chẳng lo sợ gì về mai , nếu chuyện  lộ sẽ  phạt nặng,  còn ai  chỗ dựa cho  con  nữa...
 
Diệu Phương Sinh suy nghĩ vẫn  hiểu mục đích  cùng của Diêm Vương, nàng đành từ bỏ, chỉ chốc lát   đổi thành dáng điệu ngoan ngoãn. Mở miệng đồng ý yêu cầu từ ông : "  , kiếp ...  nhất định sống cùng con ngài cả đời."