Diệu Phương Sinh ở trong phòng hơn mười ngày, lúc cảm thấy  thể khỏe hẳn, nàng mới  khỏi phòng.
 
Nơi  là trạch phủ, xung quanh rộng rãi, đường rẽ nhiều hướng. Có hồ nước trong veo và hoa sen nở rộ, cả một hoa viên rực rỡ sắc màu.
 
Khắp nơi trồng cây xanh, từng chồi non nảy mầm. Những tán lá đong đưa, phong cảnh yên ả xoa dịu nỗi lòng.
 
Cuối cùng, nàng dừng  ở chỗ sân rộng, liếc  những  đang luyện công  ánh nắng chói.
 
Có cả nam nữ, nghiêm túc  từng động tác giơ tay, duỗi chân. Vài   thấy nàng  yên phía xa, họ thoáng ngạc nhiên, vẫn tiếp tục chăm chỉ tập luyện.
 
Diệu Phương Sinh im lặng  bên trái, chăm chú xem họ luyện công. Không bao lâu, một đôi nam nữ khác  từ hướng bên  tới, tiếng bước chân vang lên.
 
Nàng đưa mắt sang , trông thấy thiếu nữ mang hồng y nhẹ nhàng, tà áo phất phơ theo gió. Khuôn mặt nhỏ nhắn,  đôi mắt hạnh long lanh, hàng mi dài cong, lay động theo từng biểu cảm.
 
Dung nhan xinh  tựa hoa lan chớm nở trong nắng, ánh   linh động. Miệng khẽ  đùa với nam nhân  cùng.
 
Còn nam nhân  trông cao gầy, gương mặt  nét dịu dàng, hai mắt đen tĩnh lặng, môi mỏng nhếch lên.
 
Dáng vẻ nam nhân trầm tĩnh,  cùng với thiếu nữ  hòa hợp, còn  sự dịu dàng khi trả lời câu hỏi của thiếu nữ.
 
"A Dư,    trở về sẽ ở bao lâu?"
 
"Mười ngày nữa là   ,  giúp  nhắc sư phụ uống t.h.u.ố.c nhé."
 
"Được... Huynh giống hệt sư phụ, dành cả đời hành y, bôn ba khắp nơi để cứu  khác!"
 
"Đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho  mà, hơn nữa chỉ còn  ba năm,  ba năm  sẽ ở hẳn đây với ."
 
Diệu Phương Sinh  đoạn trò chuyện của hai , nàng dần liên tưởng đến ký ức chủ  thể. 
 
Tiên Dược Lão Nhân   Giang Hồ kính nể,  chỉ vì hành y cứu . Còn  cả nội công thâm hậu, võ công càng xứng danh cao thủ.
 
Những ai  bái  đó  sư phụ, đều  trải qua thử thách. Ba năm  việc , bảy năm bái sư, cuối cùng là dành mười năm cứu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-24-cong-tu-thuoc-dan-cua-nguoi-chay-roi-3.html.]
 
Phu quân nàng cứu  suốt trăm năm, còn Tiên Dược Lão Nhân hành y hơn nửa đời, quả thật  giống  .
 
Lúc Diệu Phương Sinh mải suy nghĩ, đôi nam nữ  tiến  gần. Thiếu nữ trông thấy nàng thì khẽ : "Đây chẳng  là tì nữ ở Dung gia ?"
 
Thiếu nữ kéo tay nam nhân, chỉ sang hướng Diệu Phương Sinh. Nét mặt vui vẻ tắt dần, ánh mắt thoáng hiện khó chịu, cất tiếng hỏi: "Huynh tốn công sức cứu tì nữ đó về  gì? Vì gương mặt xinh   đúng !"
 
Nam nhân chau mày, bày vẻ bất lực  thiếu nữ. Sau cùng giải thích: "Cô nương đó  bắt   t.h.u.ố.c dẫn, quá khổ sở nên tự sát... Cũng là một mạng ,   thể  ngơ!"
 
Thiếu nữ híp mắt, dáng vẻ suy nghĩ gì đó. Ít lâu  mím môi đe dọa: "Huynh mà  dối, cả đời    gặp   đấy!"
 
Nam nhân kiên định gật đầu, thiếu nữ  buông tay, nhấc chân  gần Diệu Phương Sinh. Mở miệng chào hỏi: "Ta là Ân Hồ, nhị  tử của Tiên Dược Lão Nhân. Lúc cô nương hôn mê,  giúp cô nương  y phục."
 
Diệu Phương Sinh  tiếng thiếu nữ thì ngạc nhiên, trông thấy    đối diện. Nàng nở nụ , nhẹ nhàng đáp: "Ta tên Hạ Y, đa tạ   giúp đỡ. Bộ y phục của  tinh xảo đấy! Hoa tai  là kiểu dáng mới nhất ở Hoa Phấn ư? Trông  quá."
 
Ân Hồ híp mắt , dường như  vui vẻ hơn : "Hạ cô nương cũng  hiệu Hoa Phấn? Đây đúng là đôi hoa tai mua ở đấy, khó lắm mới mua !"
 
Cả hai lấy trang sức  chủ đề. Ân Hồ vẫn quan sát nữ nhân  mắt, dáng  mảnh mai  lớp y phục màu lam, gương mặt hồng hào nhưng vẫn lộ rõ gầy gò.
 
Đôi mắt to tròn, sáng ngời như chứa cả trời . Khi     vẻ chân thành, cảm tạ và khen  khác...
 
Tuy dung nhan xinh , song dáng vẻ y hệt nô tì thấp kém, chỉ  nịnh bợ để lấy lòng.
 
Trong lòng Ân Hồ đầy khinh thường, nhưng  trong lòng vẫn đang , vẫn tỏ   thiện : "Hôm đó, đại sư  mang Hạ cô nương về,   còn dặn   chăm sóc thật  đấy."
 
Ánh mắt Ân Hồ hướng về nam nhân  gần . Diệu Phương Sinh lập tức  theo, nàng tiếp tục bày tỏ lòng  ơn: "Đa tạ các vị cứu giúp , Hạ Y xin ghi nhớ ân đức  cả đời."
 
Nam nhân khẽ lắc đầu, từ tốn bảo: "Hạ cô nương đừng câu nệ, chúng  đều  theo lời dạy của sư phụ,  cứu giúp  khác lúc gặp nạn."
 
Diệu Phương Sinh chỉ chờ  đối diện nhắc đến sư phụ, nàng nhân cơ hội dò hỏi: "Tiên Dược Lão Nhân  tấm lòng nhân hậu thật. Không  ông  ở ,   thể gặp mặt để cảm tạ ?"
 
Nam nhân và Ân Hồ liếc , bọn họ bỗng phản ứng trái ngược. Nam nhân thản nhiên :  "Có thể."
 
Còn Ân Hồ  bảo: "Chuyện cứu  là lẽ đương nhiên. Hạ cô nương cứ nghỉ ngơi,  sẽ giúp cô nương chuyển lời đến sư phụ."