Ngày Nhị công tử rời Hoành Chi Thành, là lúc Diệu Phương Sinh tìm hiểu các loại cổ trùng. Nàng  những sách về độc và cổ trùng, dựa  biểu hiện của Nhị công tử, phán đoán loại cổ trùng  trúng .
 
 tất cả  sách   cái nào hữu ích, cuối cùng chỉ thấy tên của cổ trùng đấy. Diệu Phương Sinh bèn bán hết trang sức mà Nhị công tử tặng , giao ngân lượng cho  khác tìm tin tức .
 
...
 
Dung phủ.
 
Diệu Phương Sinh đang bước  cửa lớn, bỗng giọng điệu cao vợi, mang đầy móc mía vọng : "Nhị công tử vắng mặt, phận  tiểu  của ,  yên phận chờ đợi,  cứ  ngoài suốt. Đi gặp tình lang ư?"
 
Diệu Phương Sinh  hết từng lời, nét mặt trầm lặng như chẳng để ý mấy câu đó. Ánh mắt nàng bình tĩnh, đối mặt với nữ nhân tiến gần , cất tiếng: "Di nương quá lời, tiểu  chỉ  lên chùa cầu phúc."
 
Chu di nương liếc xéo Diệu Phương Sinh, đôi môi tô son đỏ chói nhếch lên. Tỏ   tin, bảo: "Cầu cái gì,  thấy ngươi lén lủt giống vụng trộm lắm,  gặp nhân tình thì !"
 
Diệu Phương Sinh nhướng mày, nàng phát  tiếng  nhạt. Ít  thẳng thắn đáp: "Nếu di nương khẳng định tiểu  ở ngoài  tình lang, chúng  cùng  gặp chủ mẫu  cho rõ ràng!"
 
Nàng  để   mặt kịp phản bác, tiếp tục : "Dù  chuyện   ảnh hưởng lớn đến Dung gia,  để chủ mẫu giải quyết mới ."
 
Lời  chỉ thẳng Chu di nương   tư cách quyết định, thêm thái độ nghiêm túc, sẵn sàng  gặp chủ mẫu của Diệu Phương Sinh. Hoàn  chẳng  dáng vẻ sợ sệt,  lúng túng như   trúng tim đen. 
 
Chu di nương tức giận mà  thể bác bỏ gì nữa. Cuối cùng đành phẩy tay, khó chịu bảo: "Cầu phúc thì cầu ,  xem ngươi  thể cầu  gì cho Dung gia!"
 
Diệu Phương Sinh yên lặng  Chu di nương  lưng rời khỏi, lúc  một nô tì chạy , đội mũ che mặt cho nàng. Nàng mỉm  song chậm rãi lên xe ngựa.
 
Thật , lên chùa cầu phúc là một phần, nàng còn giao hẹn với  tìm tin tức, mỗi khi  tin gì thì gửi ở đó.
 
Ngôi chùa   ở ngoại thành,  xây  núi, để  tới đấy thì  xa. Cả quãng dài còn gập ghềnh vì đá nhỏ rơi rải rác, khiến xe ngựa và  đều xóc nảy liên tục.
 
Diệu Phương Sinh   vững,  thấy tiếng động bên ngoài, tiếp theo là xe ngựa dừng  một chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-27-cong-tu-thuoc-dan-cua-nguoi-chay-roi-6.html.]
 
Diệu Phương Sinh nheo mắt liếc qua, nàng khẽ cầm chủy thủ trong tay áo, tay khác vén rèm xe lên quan sát, tình hình bên ngoài từ từ hiện rõ.
 
Không gian  vắng lặng, cũng chẳng thấy kẻ nào. Nàng tưởng  nghĩ nhiều, nhưng lúc  xuống đất, thấy t.h.i t.h.ể của phu xe.
 
Lúc Diệu Phương Sinh ngỡ ngàng, một phi tiêu bay về phía . Nàng như cảm ứng  nguy hiểm tới gần, nhảy nhanh khỏi xe ngựa. Ánh mắt nghi ngờ  ám khí lướt qua cổ  đ.â.m  thành xe.
 
Diệu Phương Sinh định trốn chạy, nhưng đám  áo đen từ tứ phía lao , bọn họ tạo thành vòng vây kín kẽ. Nàng  thấy  lối thoát nào, cất giọng  đầy sự bất lực: "Các ngươi nhắm  nữ nhân yếu đuối như , một  thôi cũng đủ. Không cần nhiều thế  !"
 
Trông tình cảnh , nàng nhận    theo dõi từ lâu. Một quãng đường dài, họ chọn chỗ vắng nhất, cùng lối  chật hẹp.
 
Những   mắt còn cẩn thận bày trận, chắc chắn tính toán  kĩ để ám hại nàng. Có lẽ bọn họ là kẻ thù của Nhị công tử, chứ chủ  thể   hề đắc tội ai.
 
Diệu Phương Sinh suy nghĩ xong, tạo thế phòng thủ. Còn quan sát mỗi một động tác của đám  quanh .
 
Ánh mắt đám  giao  như đang  ám hiệu quyết định, Diệu Phương Sinh  bọn họ  lượt xông tới. Những vũ khí  tay họ, hai lưỡi kiếm dài thẳng, mũi thương nhọn hoắc.
 
Vầng dương đổ sang đây, khiến ánh thép của những vũ khí vụt qua mắt Diệu Phương Sinh. Nàng khẽ nheo mắt, cố gắng tập trung né đòn.
 
Không lâu , tiếng da thịt  khứa đứt vang lên, Diệu Phương Sinh cảm thấy cơ thể đau đớn. Nhìn  bụng   xuất hiện huyết tươi, dòng lớn dòng nhỏ bắt đầu lan tràn, nhuốm đỏ mảng y phục   nàng.
 
Diệu Phương Sinh trúng chiêu,  còn phản kháng  nữa. Con ngươi vô hồn xem da thịt   lượt rách nát, cảm nhận sắc bén từ vũ khí, khi chúng đ.â.m thẳng   thể.
 
Cuối cùng, Diệu Phương Sinh ngã  đất, đôi mắt sớm đỏ ngầu vì chịu đau. Cơ mà vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, tư thế quỳ ngửa đầu lên, trông đám  chuẩn  kết liễu .
 
Bỗng một cơn gió mạnh thổi ngang,  y phục của tất cả phấp phới. Mọi  tưởng chỉ là gió thường qua đây, thì  nhiều mũi kim bạc bay đến.
 
Từng cái xuyên thẳng cổ của đám  , bọn họ ngỡ ngàng ôm vết thương, vài tên kêu rên đau đớn. Họ  nhẫn nhịn  cảnh giác  quanh.
 
Thấy bóng  chiếu xuống từ đỉnh đầu, bọn họ  ngửa lên xem,  nhận một cú đạp bay  xa.