Diệu Phương Sinh mở to mắt,  từng tên áo đen  đ.á.n.h tơi bời, mỗi một tên đều chẳng chịu  đến đòn thứ hai, chỉ thấy bọn họ yếu ớt chống trả. Cuối cùng phun m.á.u tươi, ngã xuống đất mà kêu rên.
 
Đâu còn cái vẻ tàn ác vung đao xẻo thịt,  lạnh lùng khi chuẩn  tước đoạt mạng sống của nàng. Bỗng  khiến chúng t.h.ả.m hại  từ tốn  đến gần đây.
 
Diệu Phương Sinh nhướng mày lên, ánh mắt từ đề phòng thành thất thần, nàng dõi theo bóng dáng cao gầy ở  mặt. Mái tóc  đó bạc xõa  lưng, phất phơ theo bước chân chậm rãi.
 
Y phục màu lam thêu họa tiết trắng, vạt áo dài tung bay cùng gió, bên   nhiễm  máu, trông chẳng còn mấy phần thanh nhã. Tự nhiên, ngươi đó khom lưng, đưa tay về phía nàng.
 
Diệu Phương Sinh  bàn tay   hiện nếp nhăn,  liếc sang gương mặt  đó. Đôi mắt già nua mà ánh lên dịu dàng, hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng.
 
Nàng  nhịn , khẽ thốt  tiếng : "Đại hiệp,    lão..."
 
Người đó  thấy cũng chỉ mỉm , ít  cất giọng hỏi: "Cô nương,  thể  lên ?"
 
Diệu Phương Sinh  ngờ vực, cuối cùng nhớ   vẫn đang ở  đất, nên vội vàng chống tay  dậy. Mọi cử động của nàng đều mạnh mẽ, ảnh hưởng đến những vết thương  cơ thể, m.á.u tuôn dữ dội hơn.
 
Nàng  cảm nhận thấy, cứ vô tư loay hoay. Còn  đó    dòng m.á.u đang lan dài  y phục Diệu Phương Sinh, lập tức ngăn nàng, bảo: "Hãy  yên, nếu , cô nương sẽ ngất  đây vì mất m.á.u quá nhiều."
 
Diệu Phương Sinh  thế, theo bản năng cúi đầu xem  . Bộ y phục tả tơi lộ rõ da thịt bên trong, thấy ngay vết thương sâu nơi bụng.
 
Nàng vô thức giơ tay, định che miệng vết thương cho đỡ rỉ máu.   kịp động tới,   đối diện cản , tiếp theo  tiếng  đó : "Đừng động , để  cầm m.á.u giúp cô nương."
 
Diệu Phương Sinh   đó lôi hai bình d.ư.ợ.c từ trong tay áo , một cái đổ  là bột trắng. Người đó nhẹ nhàng rắc thứ  lên vết thương của nàng,  mở bình còn , lấy  viên dược.
 
Người đó đưa viên d.ư.ợ.c lên  miệng nàng, từ tốn bảo: "Hai thứ  giúp cô nương ngừng chảy máu, dùng cùng lúc sẽ  tác dụng nhanh hơn."
 
Diệu Phương Sinh hé môi, tự nhiên để  đó đút t.h.u.ố.c cho , nàng càng chẳng nghi ngờ mà nuốt cả viên. Ít lâu  mới chậm chạp hỏi   mắt: "Người là Tiên Dược Lão Nhân ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-28-cong-tu-thuoc-dan-cua-nguoi-chay-roi-7.html.]
Chủ của  thể  từng trông thấy bóng dáng vị , trong giang hồ cũng lan truyền chân dung Tiên Dược Lão Nhân, còn   mặt nàng y hệt như thế.
 
Nên nàng mới thản nhiên để  đó động chạm  , thêm nữa là  cảm nhận sự quen thuộc...
 
Nam Lăng Tử của nàng  ôn tồn,   thể bình tĩnh  tất cả việc xảy , đối xử  với thế nhân. Cũng chính  thu hồi những điều  , để dành riêng cho nàng thôi.
 
Diệu Phương Sinh nghĩ đến  thì nỗi chua xót lan tới đó, trong lòng  day dứt chẳng yên. Lại vì  thể xác định   mặt   là  , nàng buộc  bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
 
Người đó  Diệu Phương Sinh, ánh mắt chăm chú như mang sự lưu luyến, cuối cùng  đó gật đầu và khẽ hỏi: "Cô nương  lão phu ư?"
 
Diệu Phương Sinh nghiêm túc thừa nhận: "Ta từng ở chỗ  một đoạn thời gian, tiếc là   cơ hội gặp  để đa tạ."
 
Tiên Dược Lão Nhân nhướng mày, tỏ  thấu hiểu : "Hôm nay, coi như cô nương  đa tạ với lão phu  ."
 
Diệu Phương Sinh mỉm , đôi mắt  còn đỏ ngầu mà sáng ngời như ánh . Nàng bày dáng điệu chân thành nhất, cất giọng nhẹ nhàng: "Đa tạ  cứu mạng ,    nợ  thêm một ân tình nữa."
 
Ngày  bắt trở về Dung gia, nàng  dặt cược  cuối, chì là thời gian qua lâu, chẳng thấy  kết quả. Nàng từng nghĩ chiếc khăn tay  thể trở thành lý do để Tiên Dược Lão Nhân tới gặp .
 
  đó xuất hiện  mặt nàng, nếu hôm nay bỏ lỡ cơ hội, thì uổng phí cơ duyên .
 
Diệu Phương Sinh âm thầm suy tính hành động tiếp theo, còn Tiên Dược Lão Nhân đáp  bằng sự khách sáo: "Lão phu cứu    để họ mang nợ , mà chỉ  tích đức, cho kiếp   hơn kiếp  thôi. Mong cô nương đừng xem trọng lão phu như ."
 
Lời  giải thích rõ cứu  khác là vì bản , Tiên Dược Lão Nhân chẳng hề quan tâm ân nghĩa gì. Diệu Phương Sinh  xong ngoài mặt , gật gù như hiểu , trong trí óc liên tưởng điều khác.
 
Nàng nghĩ về phu quân . Chàng cứu  hết kiếp  tới kiếp khác,  lẽ trong  chuyển kiếp nào đó, cũng ôm suy nghĩ cứu càng nhiều , càng  thấy nàng sớm hơn.
 
Có    mặt là ?
 
Diệu Phương Sinh hít thở sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, nàng ngập ngừng hỏi: "Ngày hôm dó,  đ.á.n.h rơi khăn tay ngoài phủ của , chiếc khăn đó  thêu mấy câu. Ngươi từng  thấy chiếc khăn  ?"