Tiên Dược Lão Nhân  những vết thương   Diệu Phương Sinh,  ngừng chảy máu, thấy rõ lớp da ngoài rách to, lộ phần thịt đỏ bên trong.
 
Thương thể nặng nề đến thế   quan tâm,  cảm tạ và hỏi một chiếc khăn. Chẳng lẽ nàng cứng cỏi tới mức  đồng da sắt,  vì chịu quá nhiều khổ sở, mất cảm giác  đau?
 
Tiên Dược Lão Nhân nghĩ ngợi, ánh mắt lay động mất  sự kiên định ban đầu, cũng  đáp trả Diệu Phương Sinh ngay, ngược  bảo: "Cô nương nên  chữa trị vết thương , kẻo nó trở nặng hơn."
 
Diệu Phương Sinh mím môi, nét mặt  thất vọng vì    câu trả lời, nàng vẫn  theo Tiên Dược Lão Nhân. Rời khỏi nơi đây  đến chỗ chữa thương.
 
Sắc trời ngả màu, ngày sáng buông dần nhường ban đêm hiện hữu. Không khí ấm áp cũng thành sương lạnh, ánh trăng mờ ảo từ  cao lan khắp Hoành Chi Thành, một buổi tối yên ắng từ từ diễn .
 
Diệu Phương Sinh  Tiên Dược Lão Nhân băng bó,  đó đích  đưa về Dung gia. Ngồi  xe ngựa, nàng   đối diện , vẻ mặt nghiêm túc lập  câu hỏi: "Người  thấy chiếc khăn  đ.á.n.h rơi ?"
 
Nàng cảm giác Tiên Dược Lão Nhân né tránh vấn đề , dù lúc chữa thương  đưa về đều im lặng,  câu  liên quan tới chiếc khăn, chẳng  lời giải đáp.
 
Nếu cứ để yên, nàng sợ bỏ lỡ cơ hội thăm dò.
 
Diệu Phương Sinh vẫn chìm trong suy nghĩ nên  gì tiếp theo, nàng bỗng trông thấy Tiên Dược Lão Nhân giơ khăn tay   mặt , nhẹ nhàng : "Vật về với chủ , chiếc khăn  quan trọng như thế, cô nương đừng  rơi nữa."
 
Nàng cầm lấy khăn tay đồng thời lên tiếng: "Ta để ý chữ thêu ở khăn thôi, đấy là một lời hẹn thề nhưng  lâu đến mức  chẳng nhớ  hai chữ Sinh Tử mang ý nghĩa nào."
 
Tiên Dược Lão Nhân khẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y , đôi mắt  thẳng dòng chữ thêu , cuối cùng thốt lên: "Có lẽ là sống c.h.ế.t  rời, một đời Sinh Tử bên ."
 
Diệu Phương Sinh  thấy, ánh mắt sáng ngời mà hướng về Tiên Dược Lão Nhân, nàng kéo lấy tay  đó, cất giọng run run: "Lam nhan họa thủy..."
 
Tiên Dược Lão Nhân trông mắt nàng  ửng đỏ giống sắp , nét mặt  đầy mong chờ, hiện sự vui mừng. Cảm nhận bàn tay nàng nắm lấy tay , dù run rẩy nhưng  ngừng truyền ấm áp sang.
 
Rõ ràng là quen thuộc lâu nay chẳng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-29-cong-tu-thuoc-dan-cua-nguoi-chay-roi-8.html.]
 
Ít lâu , Tiên Dược Lão Nhân chậm chạp đáp: "Thiếp   rước họa   nữa."
 
Từng câu nhẹ nhàng mà va mạnh  lòng Diệu Phương Sinh, nàng nhớ đến khoảnh khắc bản  hòa ly với Nam Lăng Tử. Chàng  dung nhan khiến bao nữ nhân say đắm, nên nàng  họ nhắm tới.
 
Chiến tranh xảy    xuất chinh, nàng ở  chờ đợi, thế nhưng phát hiện  hoài thai, đứa trẻ đến sai thời điểm, trở thành cơ hội cho những nữ nhân từng yêu .
 
Bọn họ tung tin nàng lẳng lơ, vụng trộm cùng nam nhân khác mới mang thai,  cả  tính hại nàng rơi xuống nước. Chỉ là may mắn thoát nạn, phần    tự nhận hậu quả đập đầu  đá  hồ, c.h.ế.t trong nước.
 
Cuối cùng để  an tâm đ.á.n.h trận,  chuyện  giấu , nàng cũng  theo bậc trưởng bối, nhẫn nhịn tủi nhục.
 
Mãi về  nàng nhắc đến, lấy đó  lý do hòa ly, dùng mấy câu lam nhan họa thủy,    rước họa  , kết thúc tình cảm phu thê giữa cả hai.
 
Diệu Phương Sinh nhớ chuyên xưa, nỗi niềm gần như vỡ òa thành tiếng  nghẹn, từng giọt lệ lăn dài xuống gò má nhỏ. Ánh mắt  vui  xót xa   đối diện, nàng khẽ gọi: "Lăng Tử,  nhận   !"
 
Nam Lăng Tử im lặng, cặp mặt già nua sớm đượm buồn,  kịp đáp ,  lên cơn ho dữ dội, tiếng ho vang át  giọng nức nở của Diệu Phương Sinh, nàng   che miệng, gân xanh  trán nổi lên như cố gắng kìm nén gì đó.
 
Nàng tiến gần, biểu hiện lo lắng quan sát, đưa tay lên vỗ lưng vuốt n.g.ự.c , chờ cơn ho giảm, nàng chợt thấy m.á.u  tràn  từ kẽ tay .
 
Chất lỏng đỏ tươi  khiến Diệu Phương Sinh kinh ngạc mở to mắt, hành động run rẩy cầm tay Nam Lăng Tử  xem kĩ, song nảng chậm rãi dùng chiếc khăn tay kía thấm máu. Động tác dịu dàng lau sạch m.á.u tươi, tiếp theo hỏi: "Chàng còn bao nhiêu thời gian?"
 
Nam Lăng Tử  trả lời, ngược  mải  Diệu Phương Sinh chăm sóc ,  giọng nảng quan tâm,  như thấy  bóng dáng thê tử  quen kiếp nào.
 
Thê tử  cưới hỏi đàng hoàng, đáng tiếc  thể bảo vệ nàng an yên một đời. Chàng ở sa trường, nàng nơi quê nhà chịu bao khổ cực.
 
Người thích , hại nàng ngã xuống nước, phụ hoàng của  thì ép nàng nhịn nhục. Mẫu hậu nghi kị  chiến thắng   lòng dân,  lung lay vị trí Thái Tử của con ruột bà .
 
Nên  nhắm  nàng; ngày   thê tử gặp nguy hiểm, cũng chẳng kịp nữa. Một  nàng   vực sâu, sinh  con hai .