Bất quá, nghĩ thì nghĩ , nhưng  Trần Tuấn Vũ  dạy dỗ, Chu Việt Trạch vẫn vui vẻ, khóe miệng  nhếch lên. Nếu   gần thi đại học,    gây thêm phiền phức thì  sớm đánh tên  một trận. Nói chuyện   đầu óc, cả ngày ngu xuẩn chạy theo Chu Việt Khanh.
Hướng Hàn  khi tiến , tận lực  cách xa  bên cạnh nhưng trong lòng vẫn  thoải mái. Luôn cảm bụi bẩn, vi khuẩn,  theo quy luật vân động,  ngừng bay lên  của .
Cậu suy nghĩ một chút, lấy một tập văn kiện  bày ở  mặt,  đó bảo hệ thống tìm một cuốn tiểu thuyết để xem, cố gắng dời lực chú ý một chút.
Chu Việt Trạch luôn  chăm chú , nghĩ thoáng qua trong đầu thì cảm thấy đối phương  dễ . Mặt nghiêng thanh lãnh, cần cổ trắng nõn,  đó là hầu kết, da thịt  áo sơ mi che lấp…
Mặt Chu Việt Trạch  nóng lên, cuống quýt dời tàm mắt, trong đầu  tự chủ  nhớ  cảnh tượng ngày đó. Lát    nhịn  đem tầm mắt dời trở .
Cậu phát hiện,  từ một bên mặt   kính che lấp,  thể thấy rõ khóe mắt cao cao của đối phương. Không  loại ác liệt như trong tưởng tượng, trái  là loại xinh   tương xứng với khí chất quanh , lông mi tình cờ rung động, khiến   tưởng tượng đến bộ dáng khi chúng vương  nước mắt.
Ý nghĩ  xuất hiện khiến trong lòng Chu Việt Trạch kinh ngạc.
Hướng Hàn đang đắm chìm trong tiểu thuyết,  phát hiện  ánh mắt của  , hệ thống nhịn   nhắc nhở: “ Hướng, Chu Việt Trạch luôn  . Với  nên lật văn kiện .”
Hướng Hàn lập tức hồi thần, theo bản năng lật một trang,  đó đẩy gọng kính,  Chu Việt Trạch, hỏi: “Có việc gì?”
Chu Việt Trạch  chút bối rối dời tầm mắt, : “Không .” m thanh  chút khàn khàn.
Một lát   bổ sung: “Vừa nãy cảm ơn .”
KT
Aiz, lúc  mới ngoan,  uổng công nuôi. Hướng Hàn trong lòng thỏa mãn, tiếp tục xem văn kiện.
Lần thứ hai gặp  Trần Tuấn Vũ, đối phương  chút chật vật, mặt xanh xanh tím tím, còn sưng như đầu heo, xem   chỉnh  hề nhẹ.
Bất quá cũng   vết thương trí mạng, cũng   cụt tay què chân, chỉ là  đau đớn. Người nhà họ Trần  đầu đuôi câu chuyện, cũng  dám  gì, chỉ  lệnh cho   thành thật một chút, đừng tiếp tục chuốc họa cho cả nhà.
Chu Việt Trạch vô cùng hả giận, lúc  ngang qua  , mắt  thẳng  như  thấy  . Nhờ kẻ ngu  ban tặng, bây giờ cả lớp đều suy đoán   Khương Hàm đang bao dưỡng   . Nếu như  thể thì  cũng  đánh tên  một trận.
Trần Tuấn Vũ mặt đầy hổ thẹn,    thôi, khi Chu Việt Trạch  ngang qua, bỗng nhiên    kéo tay , thấp giọng : “Xin  Việt Trạch, tớ   sự tình sẽ thành thế . Khương Ngũ gia    là  ,  ráng chịu đựng, tớ và Việt Khanh sẽ nghĩ cách cứu  …”
Chu Việt Trạch nháy mắt tức sôi máu, rốt cục  nhịn  nữa, nhấc chân đạp một đạp,  lạnh : “Mày   bệnh ? Còn ở đây   bạ thì đừng trách tao đánh c.h.ế.t mày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-49-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-13.html.]
Cậu cảm thấy tên Trần Tuấn Vũ  thật  năng lực, mỗi  mở miệng đều khiến y tức chết.
Trần Tuấn Vũ  đạp  vết thương cũ, bay xa hơn một mét, co rúc  đất rên rỉ. Học sinh  ngang qua đều sợ choáng cáng, một  trong đó mau chóng  tìm giáo viên.
Chu Việt Trạch đến gần, dùng mũi dày nhấc cằm  , cảnh cáo: “  đừng lắc lư  mặt tao, bằng  tao gặp một  đánh một , rõ ?”
Trần Tuấn Vũ cả  đau đến đổ mò hôi lạnh, sợ   thật sự đạp thêm cước nữa, vội vàng : “Rõ, rõ .”
“Lát nữa giáo viên  đây, mày  mày tự ngã,  ?”
“Biết,  …” Trần Tuấn Vũ  thể đau, lòng cũng đau, từng là bạn  của    trở thành như ? dù    là con riêng, cướp cha của Tiểu Khanh nhưng  cũng  từng xem thường  .    cam nguyện sa đọa, khắp nơi nhắm  Tiểu Khanh, hiện tại   khác gì một kẻ lưu manh.
Chu Việt Trạch thỏa mãn thu hồi chân, tiện tay phủi hai cái, xoay  rời . Cậu    giám định  , cũng  cần dông dài với kẻ ngu si .
Khi giáo viên chủ nhiệm đến, Trần Tuấn Vũ  đỡ dậy. thấy mặt mày   sưng húp, giáo viên chủ nhiệm cũng sợ hết hồn, vội hỏi: “Chuyện gì thế ?”
Bạn học bên cạnh  giải thích, Trần Tuấn Vũ liền giành : “Em  cẩn thận  ngã.”
Giáo viên chủ nhiệm khóe môi  rút,  thể tự ngã thành như , thật là nhân tài.
“Cô ơi, là Chu Việt Trạch đá  , còn uy h.i.ế.p     .” Bạn học đang dìu   nhịn     sự thật.
Vì  hai  đều  gọi phụ .
Cha Trần Tuấn Vũ đến ,  khi   tình huống vội vàng : “  chuyện gì,   chuyện gì,  cần tính toán, trẻ nhỏ đánh , ngã một chút là chuyện bình thường.”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
“Anh Trần, con trai   đánh thành  như …” giáo viên chủ nhiệm  nhịn  nhắc nhở.
“Không, ,  đây là  đánh,  liên quan đến Chu Việt Trạch. Trẻ nhỏ   lời, đáng  đánh, ha ha…”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”