Cũng may quản gia thiện lương giúp Chu Việt Trạch chứng minh trong sạch, cẩn thận nhắc nhở: “Ông chủ,  Chu mới đến  ba bốn ngày, chỉ mua vài bộ quần áo, cũng  tốn bao nhiêu tiền.”
Hướng Hàn lườm ông một cái, đặt chén  xuống,  với Chu Việt Trạch: “Đêm nay  một bảng kiểm điểm cho ,  đó chép mười  nội quy trường học.”
Chu Việt Trạch: “…” Người  hôm nay uống lộn thuốc  ?
Quản gia lo lắng : “Ông chủ, còn  đầy 100 ngày nữa là thi  nghiệp , thành tích của  Chu bây giờ  chút giảm sút,  thể vì mấy ngày nay suy nghĩ quá nhiều…”
Hướng Hàn  chút   thành lời, mới nghỉ một tuần mà thành tích học tập  giảm sút?
Bất quá  chỉ là nghiện diễn, ngược  cũng  thật sự  hành hạ Chu Việt Trạch, vì   thứ hai cầm báo lên, giả vờ giả vịt : “Vậy  bảng kiểm điểm tám trăm chữ, đêm nay nộp cho .”
Cũng  nhiều  nhỉ, ‘Husky’   một ngày  mấy vạn chữ lận mà.
“Đã .” Chu Việt Trạch nhàn nhạt đáp.
Quản gia vui mừng,  đó nhắc nhở: “Ông chủ, cơm tối  dọn lên rfồi.”
“…”Biểu tình Hướng Hàn cứng đờ, nội tâm  ngừng rít gào: Sao ông   sớm,  mới  cầm tờ báo lên,  lẽ giờ  bỏ xuống? Không ngượng ?
“Để   ăn  .” Cậu chỉ  thể  bộ bình tĩnh, tỏ vẻ chính  còn   thêm chút nữa.
Chu Việt Trạch rõ ràng  thấy động tác của    chút cứng , lòng  khỏi ngạc nhiên. Ngài Khương   vẻ  giống tưởng tượng của  lắm.
Không kịp suy nghĩ kỹ, quản gia  dẫn y tới phòng ăn, thuận tiện  vài câu: “Ông chủ quả nhiên  quan tâm đến …”
Chu Việt Trạch: “…” Chủ nhân và quản gia hình như đều  thú vị.
Buổi tối Chu Việt Trạch đưa giấy kiểm điểm qua, Hướng Hàn  chuẩn   ngủ, lúc mở của  chút  vui, cau mày : “Sao sang muộn ?”
Chu Việt Trạch trong nháy mắt sửng sốt,  đó mặt cũng dần dần ửng hồng.
Hướng Hàn  tắm xong,   còn mang theo  nước, cổ áo ngũ  chút thấp, lộ  một mảng da thịt phía  xương quai xanh, trắng nõn bóng loáng, khiến  khác nhịn    đưa tay chạm   xoa nhẹ. Vì  mang kính, nên thần sắc cũng bớt  vài phần quạnh quẻ. Đại khái là vì cận thị, ánh mắt   chút lờ đờ, càng lộ vẻ mê man.
Chu Việt Trạch đột nhiên cảm thấy khô cổ hong, tim đập nhanh. Cậu vội vàng đưa bảng kiểm điểm cho đối phương,  đó hoảng loạn rời .
Hướng Hàn mở giấy , thiếu chút nữa thì  tức chết. Vì  tay dính nước,  cho chữ  cũng  ướt, mực vì thế mà dây  tay ,    rửa một  nữa.
Buổi tối, cảnh mộng của Chu Việt Trạch  chút kiều diễm. Tuy rằng  thấy rõ dáng dấp của đối phương, nhưng lồng n.g.ự.c bằng phẳng bóng loáng khiến y yêu thích  buông, rõ ràng chỉ nam giới mới .
Khi tỉnh ,  cảm giác cơ thể  chút dính nhớp, trong lòng nhất thời phiền não. Trong mộng  nhận , nhưng khi tỉnh dậy   hiểu rõ,  đó chính là Khương Hàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-51-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-15.html.]
Lúc ăn sáng,  căn bản là  dám  đối phương, ăn xong liền  .
Hướng Hàn bỗng nhiên gọi  , cầm một tấm thẻ đưa tới, : “Mật mã là ngày sinh của .”
Chu Việt Trạch cúi đầu, trong lòng nghĩ: ngón tay trắng nõn thon dài, cầm thẻ   mắt.
Hướng Hàn thấy   chậm chạp  cầm,  nhanh rõ ràng: Vai chính mà, lòng tự trọng chắc chắn  cao, nhất định cảm thấy  sỉ nhục.
KT
Vì   hòa hoãn giọng: “Cầm dùng ,   sẽ trừ  lương của .”
Chu Việt Trạch yên lặng nhận thẻ, thuận tiện  cẩn thận chạm tay Hướng Hàn một chút.
Hướng Hàn giống như  điện giật, nháy mắt rụt tay về.
Sắc mặt Chu Việt Trạch   chút nào, tuy rằng mấy ngày nay    đối phương  bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn  thấy thoải mái. Hướng Hàn hôm nay  định  , dùng xong bữa sáng thì rời khỏi phòng ăn.
Qua mấy ngày điều tra, vệ sĩ mà ‘ xuyên ’ sắp xếp  nhà họ Khương   bắt.  dự định cho  dọn dẹp một chút, đưa cho ‘ xuyên ’ một phần quà lớn.
Chu Việt Trạch  đến của trường học, bỗng nhiên   ngăn cản. Sau khi thấy đối phương là ai, khóe miệng   câu lên, trào phúng .
Sắc mặt Kỷ Vi tái nhợt, âm thanh  chút run rẩy: “Việt Trach,    chuyện với con một chút.”
Chu Việt Trạch trào phúng hỏi: “Chúng  thì còn  gì để ?”
Mấy ngày   khó khăn lắm mới trốn trở về , là ai  lóc cầu xin    nhà họ Khương? là ai lén lút báo với Chu Trình Hi, trói  ?
Kỷ Vi  học sinh đang  ngang qua,  chút khó , thấp giọng : “Việt Trạch,   con hận , nhưng   còn cách nào khác. Thế lực của nhà họ Khương quá hớn, cha con  thể đắc tội…”
Chu Việt Trạch  xì một tiếng, vòng qua bà mà rời .
Kỷ Vi  chút sửng sốt,  khi  hồn lập tức đuổi theo, kéo tay y : “Việt Trạch, con   , cha con sẽ nghĩ cách cứu con, con  nên chọc ông  tức giận,  ?”
Chu Việt Trạch  nhịn  : “Có việc gì  thẳng.”
Kỷ Vi ngượng ngùng thu tay về, cần thận : “Là    tròn trách nhiệm của một  , khiến con buồn, con tức giận cũng đúng. Thế nhưng con  nên giận chó đánh mèo, Việt Khanh     gì sai, hơn nữa là  con chúng  nợ  ..”
“Là bà nợ   mới đúng.” Chu Việt Trạch lạnh giọng ngắt lời,  đó thâm ý hỏi: “hơn nữa, bà thật sự là   ?”
Kỷ Vi nhất thời sửng sốt, trong mắt lóe lên tia bối rối,  nhanh trấn định , cứng ngắc  : “Việt Trạch, con  cái gì ? Mẹ ngậm cay nuốt đắng nuôi con khôn lớn,    con thì là ai?”
Tuy rằng   kết quả giám định, nhưng  phản ứng của Kỷ Vi, Chu Việt Trạch hiểu rõ, Khương Hàm  lừa .
Sau khi thất vọng thì   cảm thấy  chút vui mừng. Thật , con  ích kỷ     .