Trong mắt Vân Khanh lóe lên lửa giận, đôi mắt long lanh  đến kinh ngạc. Lăng Diệp  chằm chằm khuôn mặt xinh  hơn trong cơn giận dữ của cô, nhất thời thất thần.
Mọi chuyện đêm nay  phá vỡ nhận thức của  về bản . Lén  theo cô, lẻn  Tụ Linh Cung cố ý dọa cô,  đó càng vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ mà   chuyện .
Lời  của Lăng Diệp khiến cảm xúc mà Vân Khanh  kiềm nén cả đêm vỡ òa. Người    thể vô sỉ như ? Rõ ràng là    tổn thương cô,  còn tỏ  quan tâm.
Mũi cô cay cay, những giọt nước mắt trong suốt   lời chảy xuống. Vẻ  lóc lặng lẽ của mỹ nhân dường như đang tố cáo sự vô sỉ của Lăng Diệp. Anh ngây  tại chỗ,     gì, trái tim truyền đến một nỗi đau khó hiểu.
Bàn tay chai sần nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt nhỏ của Vân Khanh, lúng túng lau  nước mắt cho cô.
“Đừng . Là  sai .”
Nghe , Vân Khanh khựng , nước mắt  rơi càng nhanh hơn.
Lăng Diệp trong lòng bất lực, đành  ôm cô  lòng, dịu dàng dỗ dành.
Nếu  khác  thấy cảnh tượng , chắc chắn sẽ kinh ngạc rớt cằm. Thái tử điện hạ vốn  gọi là “Diêm Vương sống”, thế mà   lúc ôn hòa như ?
Hứa Thanh Vân và Lăng Hoa cưỡi ngựa phi như bay,  thấy xe ngựa đỗ  cổng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hai  lập tức xuống ngựa, vội vã  tới. Không màng sự ngăn cản của phu xe, họ trực tiếp vén rèm lên.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Nương tử, nàng   ?”
Trong xe ngựa, Vân Khanh nghiêng  tựa  ghế,   khoác một chiếc chăn nệm. Khoang xe  rộng, trải mấy lớp thảm dày, tạo nên sự đối lập rõ rệt với nhiệt độ bên ngoài.
Nghe thấy giọng  lo lắng của Hứa Thanh Vân, mắt Vân Khanh đỏ hoe,   rơi lệ. Hai  đàn ông bên ngoài  thấy, lòng đau xót  thôi, vội vàng tiến lên  bế cô xuống.
“Khoan !” Nhìn thấy hành động của hai , giọng Vân Khanh lộ  một chút hoảng hốt: “Quần áo của   chút xộc xệch,  chỉnh  một chút. Tướng công,  kéo rèm xuống  .”
Mặc dù  thấy  gì đáng ngại, nhưng Vân Khanh luôn da mặt mỏng, Hứa Thanh Vân đành  theo lời cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-127.html.]
Còn Lăng Hoa bên cạnh,   nghĩ đến điều gì, đôi mắt phượng trầm ngâm như mực.
Môi Vân Khanh khẽ run, đành  lên tiếng: “Tử Nhạc ca ca,  cũng đến đây ?”
“Ừm.”
“Bây giờ    . Huynh về nhà sớm . Hôm khác  và Thanh Vân sẽ đến tận nhà tạ ơn.”
Lăng Hoa   gì,  cô thật sâu một cái    rời . Ánh mắt đó khiến Vân Khanh vô cùng  tự nhiên, giống như bí mật mà cô chôn giấu   phát hiện.
 lúc , Vân Khanh  còn rảnh để bận tâm đến những chuyện khác. Một bàn tay nóng bỏng đang lướt  eo cô. Cô  dám cử động, hạ giọng xuống.
“Ngươi   gì? Mau thả  .”
“Suỵt!” Dấu môi nóng rực của  đàn ông chạm   rời : “Tốt , em xuống . Ba ngày , nhớ đến Trân Bảo Các gặp .”
“Ta  .” Vân Khanh trừng mắt  .
Lăng Diệp im lặng : “Đừng vội từ chối. Sự kiên nhẫn của   đủ. Em  thể suy nghĩ kỹ.”
Chạm  ánh mắt ngông nghênh của , Vân Khanh   nữa. Cô chỉnh  cổ áo  bước  ngoài.
Hứa Thanh Vân  thấy tiếng động, vội vàng  , cẩn thận bế cô xuống xe.
Làm loạn cả một đêm, Vân Khanh mệt rã rời. Sau khi tắm xong, cô liền sớm chui  chăn. Hứa Thanh Vân thấy , nhẹ nhàng cử động, ôm cô  lòng.
Ngày hôm .
Vân Khanh tỉnh dậy từ giấc mộng,  thấy Hứa Thanh Vân bên cạnh, lông mày nhướng lên. Theo cô , hôm nay   là ngày nghỉ.
Cảm nhận  ánh mắt của vợ, Hứa Thanh Vân cũng tỉnh dậy.