"Thôi kệ, nếu  thể giải quyết, cứ để  khác lo. Trốn tránh tuy đáng  hổ nhưng hữu dụng. Chuyện    do  , cứ để cha đứa bé và Từ Thanh Vân tự giải quyết."
Chưa đầy hai canh giờ, tin Vân Khanh  thai  lan đến tai Lăng Diệp và Lăng Hoa. Cả hai đều kích động  thôi, thầm cầu nguyện đứa bé là con của .
Trong mắt Lăng Hoa,   1/3 cơ hội là cha đứa trẻ, còn với Lăng Diệp, cơ hội  là 1/2. So , sự kích động của họ  thuần khiết bằng Từ Thanh Vân.
Lăng Diệp  nhận  tin, vội vã rời Đông Cung, thúc ngựa phi về Từ phủ. Lúc , Từ Thanh Vân   Vân Khanh sai   việc, các nha  trong phòng cũng đều   cho  ngoài.
Nhìn thấy Lăng Diệp bất ngờ chui  từ cửa sổ, Vân Khanh hoảng sợ, suýt nữa hét lên.
"Suỵt!" Lăng Diệp nhanh tay bịt miệng nàng: "Đừng lo, là ."
Vân Khanh trừng mắt  tiếng động: "Là ngươi thì ? Ban ngày ban mặt mà nghênh ngang  nhà như thế ?"
Lăng Diệp bỏ tay , lập tức  nàng tát  vai: "Ngươi chạy đến đây  gì? Có  suýt nữa   c.h.ế.t khiếp ?"
Lăng Diệp thấy mặt nàng trắng bệch, cũng     chuyện ngu ngốc. Hắn  đầu, cầm tay nàng tự tát  mặt  hai cái.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
"Khanh Khanh, là   . Nàng cứ đánh, cứ mắng  , nhưng xin hãy nguôi giận, đừng  tổn thương đứa bé."
Nhắc đến đứa bé, Vân Khanh tức thì cảm thấy tủi . Tất cả đều tại tên khốn  mặt, hại nàng mang thai mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
"Đều tại ngươi!" Có lẽ vì mang thai nên Vân Khanh  kiểm soát  cảm xúc, nước mắt vô thức tuôn rơi. Lăng Diệp thấy nàng như , lòng quặn đau, câu hỏi   cũng chẳng thể thốt . Hắn dịu dàng ôm nàng  lòng vỗ về.
"Cốc cốc..." Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
"Chẳng lẽ là Từ Thanh Vân  về?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-134.html.]
Vân Khanh vội vàng thoát khỏi vòng tay Lăng Diệp, vẻ mặt hoảng hốt, một tay đẩy  chui xuống gầm giường.
Giây tiếp theo, cánh cửa  đẩy .
"Khanh Khanh,   nàng  thai !" Giọng  mừng rỡ vang lên, nhưng   là Từ Thanh Vân.
Vân Khanh nhẹ vỗ ngực, thở phào một  dài: "Tử Nhạc ca ca,    đến đây?"
Lăng Hoa ngượng ngùng  nàng: "Ta  tin nàng  thai, thực sự  lo lắng nên  tự ý chạy tới. Khanh Khanh, nàng sẽ  trách  chứ?"
Vân Khanh  thầm đảo mắt, nghĩ bụng: "Ngươi  tới , còn sợ  trách cứ ?"
Giọng   mật của hai  phảng phất  trong phòng, Lăng Diệp cảm thấy  chút buồn bực. Sao lời  của đường    quái gở thế? Hình như... đó chính là câu mà  định ! Giờ phút , mặt Lăng Diệp xanh mét.
Thế nhưng, hai  bên ngoài chẳng hề  . Dưới sự mặt dày của Lăng Hoa, Vân Khanh suýt nữa quên mất trong phòng còn  .
"Vậy rốt cuộc đứa bé là con của ai?" Lăng Hoa cuối cùng vẫn  kìm  tò mò, hỏi  nghi vấn .
Nghe câu , Lăng Diệp đang nạy ván giường bỗng dừng , dỏng tai lên chờ đợi.
Vân Khanh  câu hỏi  sững sờ một chút, cuối cùng cũng nhớ  gầm giường còn cất giấu cha ruột của đứa trẻ. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, tránh ánh mắt mong chờ của Lăng Hoa.
"Huynh hỏi chuyện  , hình như là con của Lăng Diệp.   đừng buồn. Hai  là  em họ. Dù  tách khỏi năm đời nhưng cũng là họ hàng  cận nhất. Đứa bé và  vẫn  quan hệ huyết thống  gần."
Vân Khanh càng  càng cảm thấy  lý, đến chính  cũng  thuyết phục. Cuối cùng, nàng gật đầu một cách nghiêm túc: " , chính là như thế!"
Cách một tấm rèm, hai  đàn ông cùng họ Lăng, cùng tên đệm là "Hoa", một  mừng rỡ như điên, một  như rơi  hố băng.
Lúc , ngoài cửa  truyền đến tiếng bước chân loáng thoáng.