"Nương tử, đừng  nữa,  xin nàng, đừng đối xử với  như ."
Vân Khanh  phản kháng, để mặc  ôm, nhưng vẻ mặt vẫn hững hờ.
Khi Từ Thanh Vân dần bình tĩnh , từ từ buông nàng ,  thấy trong mắt nàng chỉ là sự bình lặng,  chút gợn sóng. Giây phút đó, Từ Thanh Vân nhận  rõ ràng, Vân Khanh thật sự  từng yêu .
"Vì ? Ta  nghĩ nàng đồng ý lấy  là vì nàng  tình cảm với ."
"Điều đó quan trọng ?" Vân Khanh ngẩng đầu  thẳng : "Mẹ  khi xưa còn  gặp mặt cha   gả cho ông  ,   ?"
Từ Thanh Vân  chua chát: "Vậy thì , nàng đối với Thái tử cũng như  ? Vì   cứu nàng, nên nàng  từ chối qua  với ?"
"Cũng gần như ." Vân Khanh  chút mệt mỏi,   lòng vòng với  nữa: "Ai bảo  là  tìm thấy  ?"
Nhắc đến chuyện , lòng Từ Thanh Vân  quặn đau. Nếu ngày đó,   để Vân Khanh rời khỏi tầm mắt , liệu kết quả  khác ?
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Đáng tiếc,  đời   hai chữ "nếu". Câu hỏi của  định sẵn   câu trả lời.
Vân Khanh chỉ thu dọn vài món đồ trang sức, đựng trong một chiếc hộp gỗ nhỏ,  cầm lấy chuẩn  rời .
Nhìn thấy nàng sắp bước qua ngưỡng cửa, Từ Thanh Vân đau đớn tột cùng, tiến lên ôm nàng từ phía .
"Nàng  gì ?" Vân Khanh lạnh lùng hỏi.
"Khanh Khanh, đừng , đừng bỏ   một ."
"Đừng  mê sảng." Vân Khanh cố hất tay  : "Đi     do  quyết định."
"Ta , là  sai , tất cả đều là  của . Lẽ   nên  theo nàng  rời nửa bước,  nên để nàng  một . Nàng tha thứ cho , cho  một cơ hội nữa  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-137.html.]
"Đủ ." Vân Khanh dùng sức thoát  khỏi vòng ôm của Từ Thanh Vân: "Tướng công, đây là  cuối cùng  gọi  như . Giờ  thêm cũng vô ích. Từ nay về , chúng  đôi đường hai ngả, ai nấy đều an vui."
Những lời của Vân Khanh  Từ Thanh Vân đau đến nghẹt thở, nước mắt nóng hổi  thể kìm nén tuôn rơi.
Nhìn bóng lưng  yêu dần khuất xa,  vô lực vươn tay, nhưng  dám tiến lên, sợ  thấy ánh mắt bối rối và đau khổ.
Trước cổng Từ phủ, Vân Khanh thấy một cỗ xe ngựa đỗ từ xa. Nhìn kỹ, đúng là chiếc xe mà Lăng Diệp  đưa nàng về trong đêm tiệc cung yến.
Nàng còn   tới,  thấy một  bước xuống xe, khoác áo lông chồn trắng như tuyết.
Vân Khanh thuận tay đưa chiếc hộp nhỏ cho ,  vịn  bàn tay to rộng của  để bước lên xe.
Ngồi vững vàng, Lăng Diệp đắp lên  nàng một tấm chăn lông dày, đặt hai chiếc bình nước nóng,  lấy  chiếc bánh táo chua mới mua.
Làm xong tất cả,  mở chiếc hộp , thấy bên trong chỉ là vài món đồ trang sức. Lòng  thở phào nhẹ nhõm.
"Sao chỉ mang theo mấy thứ ? Trông đều cũ , để  mang đến Cửa hàng Đá Quý, bảo họ  một bộ y hệt, thế nào?"
Vân Khanh gật đầu  cũng ,   cũng ,  vạch trần suy nghĩ nhỏ nhen của .
Đều là đồ trang sức bằng vàng ngọc mới   khi xuất giá, mới dùng  đầy nửa năm,   thể cũ ?
Xe ngựa chạy êm  đường,  nhanh   đến cổng cung.
Hoàng thượng và Hoàng hậu  chờ sẵn  cổng Đông Cung. Nhìn thấy Lăng Diệp ôm Vân Khanh xuống xe, ánh mắt họ sáng rực.
"Ôi da, đây là Vân cô nương đây , thật đúng là xinh  xuất chúng."
" , thật  dám tưởng tượng   đứa bé sẽ đáng yêu  chừng nào."
Đôi vợ chồng tôn quý nhất thế gian giờ phút  tràn đầy ý ,   khác với vẻ uy nghiêm thường ngày. Những lời khen ngợi  ngớt  tai Vân Khanh đỏ bừng. Ánh mắt của hai  càng lúc càng hiền hậu, liên tục  chằm chằm Vân Khanh, như thể nàng là món "bánh ngọt" .