Nói , Văn Đế  lên, định cúi .
Một vị quan viên  gần nhất vội vàng bật dậy: "Bệ hạ  thể! Điều  thực sự khiến chúng thần hổ thẹn. Lời can gián của chúng thần vốn là bổn phận. Thái tử điện hạ  thích  cũng là lẽ thường, ngài hà tất  như ."
Văn Đế theo lực kéo của  mà  thẳng ,  quanh các vị thần tử, nặng nề thở dài: "Ai, các ái khanh, hôm nay trẫm  thật với các ngươi. Không  trẫm  phân biệt  trái, dung túng Thái tử, mà thật sự là tình huống đặc biệt."
Nghe ông  , các vị thần tử cũng tò mò: "Chuyện , rốt cuộc là thế nào? Bệ hạ cứ  cho chúng thần . Được vì vua chia sẻ nỗi lo là vinh hạnh của chúng thần."
Không khí  đẩy lên, Văn Đế nheo mắt, kể  chuyện đêm cung yến một cách lòng vòng.
"Cũng là tạo hóa trêu . Diệp Nhi vốn  ý , thấy Vân cô nương gặp nạn, liền tiến tới giúp đỡ, ai ngờ   ám toán."
Văn Đế tự  "lộ dưa", các quan ngôn  ai nấy đều há hốc miệng: "Thì  là ! Ta cứ  Thái tử tuyệt đối   là kẻ háo sắc, tham lam như thế."
"Triệu ái khanh   lý." Văn Đế vuốt râu, chậm rãi : "Diệp Nhi và Vân thị vốn định giữ kín chuyện , ai ngờ..."
Các vị thần tử: "Người  hết !"
Văn Đế thưởng thức vẻ nóng ruột của họ, một lúc  mới  tiếp: "Ai ngờ, chỉ một  đó, Vân thị  bất ngờ mang thai. Các ngươi  xem, giờ trẫm   ?"
Một vị thần tử  đầu bước : "Chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng thất, quả thực nên để Vân thị  cung. Chỉ là nàng là một phụ nữ bình thường,   thể  Thái tử phi? Sao  nạp   thất? Cũng   vấy bẩn Thái Tôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-139.html.]
Văn Đế trừng mắt  . Nói thì dễ, lẽ nào ông  từng nghĩ  ? Chẳng  là vì đứa con nghịch tử , nhất định  cưới Vân thị? Tất nhiên, những điều  Văn Đế sẽ   thẳng , chỉ  thể  tránh .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
"Ái khanh   đúng, chỉ là đề nghị  hiện tại  thích hợp. Các ngươi cũng , đến đời Diệp Nhi, dòng chính Lăng gia  ba đời đơn truyền. Đứa bé trong bụng Vân thị,   chừng là hoàng tôn duy nhất. Làm   thể  con của  thất? Dù     phù chính, cũng  thể danh chính ngôn thuận. Chi bằng  đúng một bước, tránh  nhiều khúc mắc."
Lời của Văn Đế thoạt    lý, nhưng  chịu  sự suy xét. Từ xưa đến nay, con của  thất  hoàng đế nhiều  đếm xuể, cần gì danh chính ngôn thuận? Hơn nữa, tuy  hoàng gia ba đời đơn truyền, nhưng Thái tử và Vân thị chỉ một    thai,  chắc   là "trời phú". Làm   thể khẳng định    con nối dõi khác?
Văn Đế  sắc mặt của  , bỗng ôm ngực: "Ai! Nói cho cùng vẫn là  của thằng nghịch tử . Trẫm hận  thể đánh c.h.ế.t nó để hả giận cho các ái khanh!"
Các vị thần tử: "Bệ hạ bớt giận,  cần  như thế."
Văn Đế đương nhiên chỉ là lời khách sáo.  ông vẫn   tiếp: "Diệp Nhi   trẫm và Hoàng hậu  hư. May mắn còn  đứa bé trong bụng Vân thị. Các ái khanh yên tâm, trẫm nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ. Chờ hoàng tôn trưởng thành, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị Thái tử, cho các ngươi một lời giải thích."
Cái bánh vẽ , đến cả vị thái giám bên cạnh cũng  nỡ . Ông cũng chẳng thèm  mấy vị lão thần  , tóc  bạc phơ, liệu  sống  đến lúc đó ?
Tóm , chuyện Vân Khanh trở thành Thái tử phi, cuối cùng cũng  định.
Trong phủ Bàng, Triệu thị  tin , tràng hạt trong tay rơi rải rác khắp đất, tiếng gõ mõ  càng nhanh hơn.
Sự ồn ào bên ngoài  ảnh hưởng đến Vân Khanh. Nàng ở Đông Cung thoải mái an nhàn dưỡng thai, thỉnh thoảng còn  ngoài dạo một vòng.
Nửa tháng ,  nhiều  Lăng Diệp thúc giục, Bộ Lễ  chuẩn  xong xuôi việc đại hôn.