Trình Dịch An bĩu môi: "Chuyện   đến lượt  quản. Dù  thì bây giờ tớ cũng là  bạn khác giới  thiết nhất của cô  ."
Nghe   , Lão Đại của ký túc xá cũng  kìm  sự tò mò, hỏi: "Lão Tam,  quen cô  từ khi nào? Giấu kín thật đấy."
"Cũng  lâu lắm . Tớ  cô   hai năm , nhưng gần đây mới  chuyện thôi."
"Thế cô gái   vẻ khó gần nhỉ. Mà đúng , cô  học trường nào? Chắc là sinh viên năm nhất đúng ? Nếu  thì  đây  thể nào   tiếng tăm gì."
"Không  ." Trình Dịch An rót cho  một ly đồ uống: "Cô  là đàn chị cùng trường với chúng ,   nghiệp ."
Câu   khiến những   lấy  bình tĩnh  một  nữa "sụp đổ".
"Ý  là cô  cũng học Hải Minh? Sao  thể?"
" , nếu thật sự là  của trường , ảnh của cô   sớm dán đầy tường tỏ tình  chứ."
Trình Dịch An lườm một cái: "Tớ lừa các   gì. Nếu cô  học trường khác thì chẳng lẽ sẽ  nổi tiếng ?"
Lão Đại gật đầu: "Nói cũng . Rốt cuộc là chuyện gì ? Tớ tò mò quá."
Trình Dịch An  chút do dự. Liệu  nên kể chuyện của Vân Khanh cho họ  ? Nếu  kể, lỡ một ngày nào đó tình cờ gặp, họ tự nhiên chạy đến chào hỏi thì cô  sẽ hoảng sợ mất.
"Vân Khanh thật sự  một vài bí mật.  các   hứa    cho ai."
"Không thành vấn đề."
"Tớ thề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-170.html.]
"Cứ như  ."
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Biết bạn cùng phòng đều là  giữ mồm giữ miệng, Trình Dịch An chậm rãi kể những gì  .
Lần đầu tiên   thấy Vân Khanh là khi  còn là sinh viên năm nhất. Để  thành tín chỉ thực hành, Vân Khanh và bạn cùng phòng  tham gia một hoạt động tình nguyện. Nhiệm vụ của họ là đăng ký và phát nước cho sinh viên năm nhất đang tập huấn quân sự.
Là lớp trưởng, Trình Dịch An thường dẫn các bạn nam đến phòng nghỉ gần sân thể dục để lấy nước. Một ngày nọ,  đến  sớm. Đẩy cửa bước ,  thấy Vân Khanh  đeo khẩu trang,  tay cầm một chiếc quạt nhỏ.
Khoảnh khắc đó, Trình Dịch An theo bản năng   , chặn các bạn phía  ở ngoài cửa.
Nhìn thấy , Vân Khanh  chút hoảng loạn.  phản ứng mạnh mẽ nhất  là cô bạn cùng phòng của cô. Cô gái cao ráo  dùng một ánh mắt hằn học  chằm chằm , như thể  là một kẻ  xa tày trời. Sau đó, cô  tiến  gần Vân Khanh, cẩn thận giúp cô đeo khẩu trang và nhẹ nhàng an ủi gì đó.
Vài ngày , cô gái đó  tìm gặp  và cảnh cáo     bất cứ ý đồ  xa nào. Cô đưa  lý do rằng Vân Khanh  từng mắc bệnh tự kỷ và sợ nhất là tiếp xúc với  khác giới xa lạ.
Ban đầu, Trình Dịch An  tin, vì rõ ràng trong phòng nghỉ, Vân Khanh trông  bình thường, chỉ là giọng  nhỏ và  bao giờ dám  thẳng  mắt  khác.   một thời gian quan sát,  đau khổ nhận  lời của cô gái   lẽ là thật. Vân Khanh thực sự  sợ tiếp xúc với  lạ, thậm chí khi lấy đồ ăn giao tận nơi, cô luôn nhờ nhân viên giao hàng đặt  tủ đồ, dù cô   đợi sẵn ở đó.
Kể xong câu chuyện, Trình Dịch An thở dài và   gì thêm.  ngay lập tức,  bàn ăn, những tiếng nức nở vang lên.
"Vân Khanh tội nghiệp quá,  dám tưởng tượng cô    trải qua chuyện gì, mà  sợ tiếp xúc với  khác đến ."
"Thảo nào chúng   bao giờ   về cô , hóa  là  ẩn tình."
"Thật đáng thương. Vì vấn đề tâm lý mà  đeo khẩu trang suốt. Tớ đeo hơn hai năm   chịu nổi, thế mà cô   coi đó là chuyện thường ngày."
Nhìn vẻ mặt "thương cảm" quá đà của các bạn cùng phòng, mặt Trình Dịch An tối sầm . Vợ tương lai của  mà  để  khác "thương hại"  ?
Sau khi ăn uống xong, Vân Khanh trở về căn hộ. Cô mở máy tính, cẩn thận tìm hiểu cuốn tiểu thuyết sắp  lồng tiếng. Dù  đó   qua một , nhưng  lướt  thể hiểu hết  tâm trạng của nhân vật.