Nhận  tin nhắn, Trương Tĩnh Thủy ngây . Rõ ràng là một ngày hè chói chang, nhưng cô   cảm giác như đang ở giữa trời tuyết. Gần bốn năm sống yên   khiến cô gần như quên mất những việc    hồi năm nhất.
Cuối cùng cô cũng hiểu , tại  Vân Khanh luôn hiền lành  dứt khoát dọn  khỏi ký túc xá. Với tính cách của nàng  đây, ngay cả khi phát hiện  tâm tư của cô, nàng cũng chỉ từ chối một cách khéo léo. Không ngờ  còn  chuyện  xen .
Giờ phút , Trương Tĩnh Thủy  rõ, Vân Khanh sẽ  bao giờ tha thứ cho cô nữa.
Từ đó về , hai  họ như hai đường thẳng giao  trong một khoảnh khắc  ngày càng xa .
...
Trong phòng thu âm yên tĩnh, giọng  của Vân Khanh dần dừng .
Ngụy Thanh siết chặt tay. Anh  ngờ, Vân Khanh  từng trải qua chuyện như . Lúc , phẫn uất, đau lòng, xót xa và nhiều cảm xúc khác dồn nén trong lòng . Ngụy Thanh  kìm  ôm lấy Vân Khanh.
“Vân Khanh,   để  chăm sóc   ?  thề, sẽ  bao giờ để  trải qua chuyện như  nữa.”
Nghe , cơ thể Vân Khanh cứng đờ, vội vàng thoát  khỏi vòng tay . Từ khi nhận  bộ mặt thật của Trương Tĩnh Thủy, nàng bắt đầu cảnh giác với bất kỳ ai, đặc biệt là những    chăm sóc nàng.
Một  cũng  thể sống . Với Vân Khanh, sự quan tâm quá mức cũng là một gánh nặng.
“Anh Ngụy,  cần .   vượt qua . Chỉ là sáng nay nhận  điện thoại của  đó nên nhất thời  chút xúc động thôi. Anh đừng coi  như búp bê thủy tinh dễ vỡ .”
Ngụy Thanh nhận  sự từ chối ngầm của Vân Khanh, trong lòng thoáng chút mất mát.   nhanh,   lấy  tinh thần. Anh nhận thấy Vân Khanh hiện tại  thông suốt,   ý niệm gì về chuyện tình cảm,  vẫn còn cơ hội.
Sau một lúc , cảm xúc của Vân Khanh   lên  nhiều.
“Anh Ngụy,  giờ thật sự  , chúng  tiếp tục  việc thôi.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Được,  tin .”
Đoạn thu âm  đó, Vân Khanh quả nhiên nhanh chóng nhập vai và  thành xuất sắc công việc lồng tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-183.html.]
Sau khi kết thúc, Ngụy Thanh tặng Vân Khanh một bó hoa. Vân Khanh cũng lấy  món quà mà   chuẩn  sẵn.
“Anh Ngụy, chiếc cà vạt  tặng cho , cảm ơn   chăm sóc và hướng dẫn  suốt thời gian qua. Hy vọng   chúng  còn  cơ hội hợp tác.”
Ngụy Thanh thấy  cũng  quà, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Cảm ơn,   thích. Món quà  là tặng riêng cho ,  ai cũng ?”
Vân Khanh  vẻ mặt  ý đồ của ,  trêu chọc đến đỏ mặt: “Đương nhiên là ai cũng , chỉ là của  quý nhất, coi như là quà cảm ơn   mang cơm cho  nửa tháng.”
Ngụy Thanh thở dài: “Thì  là ,   tự đa tình .”
Vân Khanh thực sự sợ vẻ mặt khác thường  của , sợ   những lời  , vội vàng chuồn .
“ hôm nay  việc, xin phép về . Hẹn gặp   .”
Thực , nàng   dối. Buổi tối nàng còn  giúp Tần Nguyên Bạch trị liệu mất ngủ, quả thực  việc.
Ra khỏi tòa nhà, Trình Dịch An   đợi ở lối . Hôm nay   lái ô tô mà cưỡi một chiếc mô tô  ngầu. Mắt Vân Khanh sáng lên, tăng tốc bước tới.
“Cậu   mô tô ?”
“Đương nhiên , đây là kỹ năng cần  của sinh viên nam mà.”
Vừa ,   đưa chiếc mũ bảo hiểm cho Vân Khanh.
“Đội  ,  tóc sẽ  gió thổi rối đấy.”
Vân Khanh  theo lời  . Khi nàng  vững, Trình Dịch An khởi động xe. Giây tiếp theo, chiếc mô tô lao  như một mũi tên rời cung.
Đến nhà Tần Nguyên Bạch  gần 8 giờ. Căn hộ của  là một căn penhouse ven sông, khung cảnh tuyệt , tầm  thoáng đãng. Dù  đến nhiều , Vân Khanh vẫn  nhịn  cảm thán: “Phong cảnh ở đây thật . Khi nào tớ mới  thể mua  một căn nhà như thế  nhỉ?”