Tiếp theo, Vân Khanh và Trình Dịch An tự giới thiệu. Bốn   ăn một bữa cơm với bầu  khí kỳ lạ. Dĩ nhiên, bầu  khí kỳ lạ  chỉ tồn tại giữa ba  đàn ông. Vân Khanh  hề nhận  điều gì, thậm chí còn thầm cảm thán tay nghề của Tần Nguyên Bạch thật  tệ,  hề thua kém Ngụy Thanh.
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Bạch giải thích sơ qua với Tôn Dật Minh về việc trị liệu mất ngủ. Nào ngờ, Tôn Dật Minh  xong mắt sáng lên, nhất quyết   tận mắt chứng kiến.
“Nguyên Bạch,  cho tớ xem . Trước đây   mất ngủ,  em cũng tìm đủ  cách giúp  chữa bệnh. Cậu sẽ   cho tớ cơ hội  chứ?”
Cuối cùng, Tần Nguyên Bạch đành  đồng ý.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Vân Khanh hôm nay chuẩn  tư liệu là một đoạn lồng tiếng của chính , bởi nàng vô tình phát hiện, giọng  của nàng càng  cảm xúc, hiệu quả thôi miên với   càng .
Quả nhiên,  khi một đoạn lồng tiếng kết thúc, Tần Nguyên Bạch thuận lợi chìm  giấc ngủ.
Giọng  của Vân Khanh như dòng nước chảy từ từ ngừng .
Phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng vỗ tay đột ngột, tay Tôn Dật Minh vỗ đến đỏ.
“Cô Vân, cô   quá. Thật sự như diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp .”
Vân Khanh ngượng ngùng cúi đầu: “Cảm ơn lời khen của .  hiện đang thử sức với công việc .”
“Thật ?” Nhận  câu trả lời khẳng định, giọng Tôn Dật Minh càng cao hơn: “ cũng  hứng thú với lồng tiếng. Xem  chúng  thật sự  duyên.”
“Khụ khụ.” Trình Dịch An sắc mặt  , ngắt lời  : “Tôn ,  gần 10 giờ .  còn  đưa Vân Khanh về, chúng  xin phép  .”
Vừa ,   kéo tay Vân Khanh, đưa nàng  cửa.
“Khoan  –” Tôn Dật Minh đưa tay , nhưng chỉ  thấy tiếng cửa đóng .
Ngày hôm , Tần Nguyên Bạch mở mắt , đập  mắt là Tôn Dật Minh với quầng thâm mắt thật to.
Anh  sợ hãi đến mức giọng  run rẩy: “Sao   ở đây?”
Tôn Dật Minh mắt đờ đẫn: “Cậu quên  ? Tối qua tớ đến thăm .”
“Ý tớ là,  khi tớ ngủ ,    về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-185.html.]
“Khụ khụ.” Tôn Dật Minh ngại ngùng gãi đầu: “Thật  cũng   gì, chỉ là  một chuyện tớ  hỏi rõ thì  ngủ .”
Tần Nguyên Bạch tức giận trừng mắt: “Tớ thà  gọi tớ dậy hỏi tối qua, còn hơn là sáng sớm    thấy cái mặt to đùng  của .”
“Ai ya,  đừng để ý mấy chi tiết đó.” Tôn Dật Minh ghé sát  : “Cậu  xem, nếu tớ theo đuổi Vân Khanh,  khả thi ?”
“Cậu  gì?” Nghe thấy hai chữ Vân Khanh, Tần Nguyên Bạch lập tức bật dậy khỏi giường.
“Cậu đùa ? Theo đuổi Vân Khanh,   xứng ?”
“Sao  công kích mạnh thế? Sao, chỉ cho phép  thích  , tớ thì   ?”
Tần Nguyên Bạch  lạnh một tiếng: “Đương nhiên là  . Cần tớ giúp  nhớ  , từ đại học đến giờ   hẹn hò với bao nhiêu cô gái? Với cái tính trăng hoa của ,  cô gái trong sạch nào chọn  ?”
“Tớ mặc kệ.” Nghe Tần Nguyên Bạch nhắc đến tình sử cũ, Tôn Dật Minh  chút chột .  giây tiếp theo,   bắt đầu  xuống đất ăn vạ.
“Nếu  còn coi tớ là  em, thì đẩy WeChat của Vân Khanh cho tớ. Tớ cầu xin  đấy.”
Nói đến WeChat, Tần Nguyên Bạch nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên.
“Tớ  cho  ,  và Vân Khanh  thể nào . Cậu quên  ? Trước đây  còn miệng lưỡi gọi ‘mặt rắn’  nọ, hôm qua Vân Khanh  thể   thấy  đấy.”
“Mặt rắn? Tớ  Vân Khanh là mặt rắn hồi nào?”
Tần Nguyên Bạch tức giận đảo mắt, mở điện thoại, tìm thấy bức ảnh  trang cá nhân của Vân Khanh.
“Cậu xem, chính là bức . Lúc đó  còn  gu thẩm mỹ của tớ lạ kỳ  ?”
Bức ảnh quen thuộc hiện   mắt, Tôn Dật Minh đầu óc trống rỗng.
“Cậu,    trong bức ảnh  là Vân Khanh?”
Khóe miệng Tần Nguyên Bạch nở một nụ   thể nhận , gật đầu.
“Không thể nào.” Tôn Dật Minh vẫn  tin, giật lấy điện thoại.