Dù , tình mẫu tử ba năm  gặp cũng  dễ dàng phai nhòa. Cô    chuẩn  tâm lý cho cuộc gặp . Giờ phút  ánh mắt ủy khuất của Chu Vân Nam, Vân Khanh bỗng dưng nảy sinh ý định bỏ chạy.
Thế nhưng, Chu Vân Nam vốn nhạy cảm bẩm sinh, như đoán  ý định của cô, nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy chân cô.
“Mẹ,  đừng .”
Tiếng gọi “” của Chu Vân Nam  thốt , những  xung quanh đều sửng sốt.
An Nhã Nam,  đang vất vả tìm  cho Chu Vân Nam, cũng đờ đẫn.
Không chỉ , Chu Tư Năm,  khi nhận  tin báo từ vệ sĩ và theo định vị tới nơi, cũng  chôn chân tại chỗ.
Trong giây phút , Vân Khanh cảm thấy vô cùng  hổ. Cô nhanh chóng lấy kính râm từ túi , run run đeo .
Sau đó, với tốc độ nhanh như chớp, cô vội vã bế thốc Chu Vân Nam lên, đẩy đám đông  chạy mất hút.
“Ái chà, cháu của !”
Sau một phút ngắn ngủi ngây , bà Chu ( Chu Tư Năm) phản ứng  đầu tiên, lao  với tốc độ trăm mét để đuổi theo.
An Nhã Nam cũng  hồn, chạy theo.
Chỉ  Chu Tư Năm,  hiểu đang nghĩ gì,  mặt  chút nôn nóng, ngược  còn bừng bừng nổi giận.
Vệ sĩ phía   đợi  chỉ thị của , đành tiến lên hỏi: “Chu tổng, chúng   đuổi theo  ạ?”
“Không cần. Ngăn   .”
Vẻ mặt điềm tĩnh vốn  của  vệ sĩ suýt nữa vỡ lẽ, như thể đang : “Anh xác định chứ?”
Chu Tư Năm liếc mắt lạnh lùng: “Còn  nhanh lên?”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Không lâu , bà Chu   đưa trở .
Nhìn thấy bộ mặt c.h.ế.t tiệt của đứa con trai, bà lập tức nổi cáu.
“Chu Tư Năm,  mày  cho tao đuổi theo An An (Chu Vân Nam)?”
“Mẹ,  già yếu chân tay , đuổi theo  ai chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-193.html.]
“Mày, mày…” Bà Chu tức đến dậm chân, giơ chiếc gậy lên dọa: “Bây giờ tao cho mày xem, đôi chân tay già yếu  của tao  còn dùng   nè.”
Chu Tư Năm, tổng giám đốc tập đoàn Vân An,   đuổi đánh. Anh   thể tưởng tượng  tiêu đề báo chí Hồng Kông ngày mai.
Anh  hiệu cho vệ sĩ, vội vàng chuồn mất.
Ở phía bên , Chu Vân Nam  Vân Khanh kẹp ở nách, bụng  đè  đau. Cậu định  với  rằng   thể tự .
 ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong  khí, ngắm khuôn mặt xinh  bên , Chu Vân Nam lặng lẽ nuốt lời  trong.
Cậu nắm chặt tay, thầm cổ vũ chính : “Không ,  là đàn ông nhỏ , chút khó khăn    khó   .”
Nếu  thích thế, thì cứ  một đứa trẻ ngoan. Tất nhiên là   cãi .
Rốt cuộc, ba  dặn  dặn , dù    gì  nữa cũng đều đúng, hai cha con tuyệt đối   trái ý .
Thế nhưng, thiện ý của Chu Vân Nam, Vân Khanh  hề cảm nhận .
Ra khỏi khu thương mại, cô  thở hồng hộc vì mệt. Trong lòng  khỏi oán trách: “Chu Tư Năm  rốt cuộc cho con ăn gì mà nó nặng thế ?”
Nếu Chu Vân Nam   suy nghĩ của cô, e rằng sẽ bật  ngay tại chỗ vì tủi .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thực , trong các bạn cùng trang lứa,  chỉ  cân nặng bình thường. Chỉ là việc bế một đứa trẻ 4 tuổi  bộ, với đa  phụ nữ đều  hề nhẹ nhàng.
Ngay cả bà Chu, khi dắt cháu  chơi, cũng  nhờ Chu Tư Năm cho   theo.
Ai ngờ An Nhã Nam  vô ý đến , rõ ràng thấy cô mệt  chịu nổi mà  chủ động bế trẻ giúp.
Không bao lâu , Chu Vân Nam   đặt xuống.
Vân Khanh như   chuyện gì, mở túi lấy  một chiếc khăn lụa, quấn một vòng  tay Chu Vân Nam, thắt nút, còn đầu  thì nắm trong tay .
“Được ,  sát theo , đừng lạc.”
Nghe , Chu Vân Nam nắm chặt chiếc khăn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy kiên định.
“Mẹ yên tâm, con là lực chính của đội kéo co, từng đoạt quán quân của lớp Chồi trường mầm non An Bình Khu Quốc Tế đó.”
Vân Khanh cúi xuống liếc  cánh tay mũm mĩm của , cảm thấy lời  đó khá  sức thuyết phục.
Trên xe, Chu Vân Nam vô cùng phấn khích. Nếu   dây an  trói buộc,  lẽ   nhảy tung lên.