Sao  thể  đến bên Vân Khanh  trở thành một đứa bé ngoan  cần dỗ?
Anh tin chắc, với Chu Vân Nam, ba năm đồng hành của  chắc chắn quan trọng hơn hơn một năm chăm sóc của  phụ nữ .
Biểu cảm của Chu Tư Năm tố cáo suy nghĩ nội tâm. Vân Khanh khoanh tay,  vẻ  tin thì tin.
“Nếu   tin, thì dẫn nó về . Thật   cũng  định  phiền các . Hôm nay gặp  chỉ là ngoài ý .”
“Ngoài ý ? Ý cô là, cô cũng   gặp Sao ?” (Sao: tên ở nhà của Chu Vân Nam)
“   là   gặp nó ? Anh đừng  suy diễn lung tung.”
Vân Khanh bất lực đưa tay lên trán. Khả năng hiểu của  đàn ông  vẫn kém như xưa. Cô chỉ giải thích rằng    ý tranh giành con ngay lập tức.
Sao trong mắt ,  thành  cô  quan tâm đến con? Rõ ràng ba năm nay, cô thường xuyên gửi quà về,   bà Chu ( chồng cũ)  cho con dùng .
“Suy diễn? Chẳng lẽ    đúng sự thật? Người bỏ rơi hai cha con    là cô? Ba năm  về một    là cô?”
Vân Khanh  hiểu   chạm  dây thần kinh nào của Chu Tư Năm. Sự bình tĩnh  gắng duy trì cuối cùng cũng tan vỡ.
Thế nhưng, Vân Khanh   ý định cùng  kéo dài chuyện cũ. Thấy   chiếm lý, cô chọn cách im lặng.
“Nếu  nhất định  , thì  cũng đành chịu.”
“Cô!” Chu Tư Năm nghẹn lời, tức  mặt    cô.
Nhìn thêm nữa,  sợ  sẽ bật .
Rõ ràng  khi đến  tự nhủ, đừng kỳ vọng gì ở cô .  khi thực sự đối mặt,  vẫn  thể giữ  bình tĩnh.
Động tĩnh của hai   lớn, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Dụ Hành vô tình  ngang. Anh  gõ cửa nhẹ.
“Hai vị,   thể  ?”
Nghe thấy giọng , cả hai  trong phòng đều ngạc nhiên - Sao     ?
Vân Khanh  im. Chu Tư Năm lặng lẽ   mở cửa, nhưng  mời Dụ Hành  ngay mà  chặn ở cửa hỏi:
“Dụ Hành,   việc gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-196.html.]
Dụ Hành sửng sốt: “Đây   nhà  ?”
Chu Tư Năm cũng ngớ . Anh  quên mất chuyện đó.
“Xin ,  và Vân Khanh  chút chuyện riêng, sợ  tiện mời  .”
“Nghe  , hình như  đến  đúng lúc.” Dụ Hành mỉm , nhưng nếu  kỹ, nụ   chạm đến đáy mắt.
Chu Tư Năm như  nhận , tiếp tục: “Thật ngại quá, phiền  tạm lánh  chỗ khác.”
“Chị dâu cũng nghĩ  ?” Tưởng Dụ Hành sẽ ý tứ rút lui,  ngờ   câu . Chu Tư Năm nhất thời  hình.
Vân Khanh  cuộc đối thoại, đầu óc ong ong. Thằng em chồng c.h.ế.t tiệt  rốt cuộc   gì?
“Dụ Hành,  giờ rảnh thế ? Nếu , với tư cách là cổ đông lớn thứ hai của Dụ thị,   nghi ngờ khả năng đảm nhận vị trí tổng giám đốc của  đấy.”
Dụ Hành nghiến răng ken két. Anh   ngờ Vân Khanh  vì Chu Tư Năm mà quở trách .
Tài liệu buổi sáng rõ ràng cho thấy cô   tình cảm sâu nặng gì với  chồng cũ .
Đánh giá sai thái độ của Vân Khanh, Dụ Hành đôi mắt thoáng u ám, đành lôi  tấm bài cuối cùng.
“Chị dâu, đừng quên  trai  mới mất  một tháng.”
Nhắc đến Dụ Hòa,  khí trong phòng rơi xuống điểm đóng băng. Ba  với ba sắc thái khác ,   đang nghĩ gì.
Một lúc lâu , Vân Khanh mới  hồn,  đầu trừng mắt Dụ Hành một cái.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Ý  là gì? Dụ Hòa mất , nên   giữ trinh tiết cho  ,  góa phụ suốt đời ?”
Dụ Hành  ánh mắt  như rác rưởi của cô trừng đến khô cả . Làm góa phụ? Đương nhiên . Nếu Vân Khanh thật sự thủ tiết cho Dụ Hòa,   là  đầu tiên phản đối.
“Chị dâu, ý    . Chỉ là chị và  Tư Năm ly hôn nhiều năm , đúng  nên giữ  cách.”
“Dụ Hành,    đúng . Dù  ly hôn, giữa chúng  vẫn  con chung,   thể so với  bình thường ?”
“Anh Tư Năm, ý  là ? Chẳng lẽ   nghĩ cho thanh danh của chị dâu? Sau  chị  tái hôn, hai  cứ vương vấn thế   ?”
“Vương vấn?” Chu Tư Năm vô thức lặp .
Không hiểu , trong lòng  dâng lên một chút ngọt ngào.