“Mẹ, con với   thể  chuyện . Nói   , cho dù con thật sự vì Tiểu Nam mà tái hôn với cô , nhưng chuyện cô  bỏ rơi hai cha con , chẳng lẽ cứ thế dễ dàng tha thứ ? Thế thì chẳng  quá chiều chuộng cô  ?”
“Suy nghĩ của con  cũng hiểu, nhưng tính cách của Vân Khanh là , con cứ hơn thua với nó thì  ích lợi gì?”
“Mẹ, con tự    gì,  đừng khuyên nữa. Cùng lắm thì con ở  cả đời.”
Nói xong, Chu Tư Năm   lên xe.
Tập đoàn Vân An.
An Nhã Nam nhận  thông báo sa thải từ phòng nhân sự, cô   c.h.ế.t trân tại chỗ  thể tin .
“Không,   tin, Chu tổng   thể sa thải  .”
Giám đốc phòng nhân sự nhếch mép  khẩy, ánh mắt khinh bỉ quét từ  xuống , đánh giá cô .
“Hừ, cô  gì mà  tin? So về bằng cấp, cô thuộc nhóm đội sổ trong công ty. So về quan hệ, đồng nghiệp ai cũng  tránh cô xa tám mét. So về năng lực, đến cái phương án cũng   , cà phê thì  đổ   bao nhiêu . Giờ đến một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi cũng trông  xong, Chu tổng bây giờ mới sa thải cô  còn thấy lạ đấy, đừng  tỏ vẻ như   oan ức lắm.”
Nghe những lời phê bình  chút nể nang của giám đốc Vương, mặt An Nhã Nam nóng bừng. Chẳng qua chỉ là phạm một  nhỏ, cô  vẫn còn là lính mới   nghề,  cần   nặng lời như  ?
“  cần , trừ phi  tận tai  Chu tổng   cần , nếu  c.h.ế.t  cũng  rời khỏi công ty.”
Giám đốc Vương cạn lời,  cô  như  một kẻ ngốc,  dứt khoát gọi điện cho phòng bảo vệ.
“Cử hai  lên đây.”
Một lát , hai bảo vệ mặc đồng phục đẩy cửa bước .
Trưởng phòng nhân sự chỉ  An Nhã Nam: “Trông chừng cô  thu dọn đồ đạc xong thì đuổi  ngoài.”
An Nhã Nam tức đến đỏ bừng mặt: “Ông dựa   mà đuổi ? Vô cớ sa thải nhân viên là phạm pháp, tin   kiện ông ?”
Giám đốc Vương ôm trán, đúng là hết thuốc chữa với cô : “Sao cô  thể ngốc đến thế nhỉ, cần  nhắc ? Cô vẫn  qua thời gian thử việc, căn bản  ký hợp đồng lao động chính thức,   hưởng sự bảo hộ của Luật Lao động .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-205.html.]
An Nhã Nam ngẩn  , cô  quên mất chuyện .
Bị giám sát như một tên trộm, cô  thu dọn đồ đạc xong, nhục nhã bước  khỏi cổng công ty.
 lúc , một chiếc xe từ bên đường chạy tới, dừng ngay  cửa.
An Nhã Nam liếc mắt một cái là nhận  ngay, đây là xe của Chu Tư Năm.
Cô  ném phắt chiếc hộp trong tay xuống, lao lên như điên, đập  cửa kính xe.
“Chu tổng, Chu tổng, xin ngài hãy cho  thêm một cơ hội.”
Chu Tư Năm nhíu mày,  nhận   đó là ai.
Tài xế  phía  nhắc nhở: “Là cô An mới   ở phòng kinh doanh, hôm nay  theo chăm sóc  chủ nhỏ ạ.”
Nhắc tới chuyện , Chu Tư Năm liền nhớ , thì  là cô   để lạc mất Chu Vân Nam.
Dù đứa bé   mất tích, thậm chí còn trong họa  phúc tìm  Vân Khanh, nhưng với năng lực  việc thế , giữ  cũng chỉ là một quả b.o.m nổ chậm,   lúc nào sẽ gây  họa lớn.
Bước xuống từ phía cửa xe bên , Chu Tư Năm  đến  mặt An Nhã Nam.
“Cô An, sa thải cô là quyết định  khi   suy nghĩ kỹ lưỡng, cô  cần  mặt dày níu kéo nữa. Tập đoàn Vân An  chứa nổi nhân tài như cô ,  là tìm đường khác thăng tiến .”
“Không,   .” An Nhã Nam níu lấy tay áo : “Chu tổng, xem như  cầu xin ngài, hãy cho  thêm một cơ hội nữa . Có lẽ ngài  ,   tập đoàn Vân An là vì ngài. Năm tư đại học, ngài đến trường chúng  tọa đàm, khiến  vô cùng ngưỡng mộ, nên  mới  vất vả lắm mới   đây, chỉ  cống hiến một phần sức lực cho ngài.”
An Nhã Nam , một tổng tài  lẽ sẽ  để tâm đến nhân viên quèn, thậm chí còn bóc lột, áp bức họ.
 là một  đàn ông, đối mặt với một  phụ nữ ngưỡng mộ , dù cô   phạm  gì, cũng sẽ khoan dung độ lượng.
Tuy nhiên, lý luận   thể hiệu quả với  khác, nhưng  đang   mặt cô   là Chu Tư Năm, nổi tiếng lạnh lùng,  gần nữ sắc.
Quả nhiên,  những lời  của An Nhã Nam, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của Chu Tư Năm càng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
“Ý cô là, cô thích ?”