“Hả?” Miệng bà Bạch Hiểu Hà há to đến mức  thể nuốt cả một quả trứng gà.
“Kết hôn? Vân Khanh thật sự đồng ý  ? Con trai yêu quý, con   gì thế?”
Sự kinh ngạc ban đầu nhanh chóng chuyển thành niềm vui sướng tột độ. Còn đối tượng kết hôn của Chu Tư Năm là ai, căn bản  cần  nghĩ.
Tục ngữ  câu, hiểu con  ai bằng . Sự cố chấp của  đối với Vân Khanh, bà Bạch Hiểu Hà là  rõ hơn ai hết.
Bà dám chắc, con trai  từ khi quen Vân Khanh tới nay,  từng động đến một sợi tóc của  phụ nữ nào khác, ý thức giữ gìn “nam đức”   là chuẩn cơm  nấu .
Thấy   kích động như , Chu Tư Năm ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn thâm trầm như cũ.
“Mẹ,  cần  kích động thế ? Cứ như thể con trai   ai thèm lấy .”
Bà Bạch Hiểu Hà lườm một cái  mấy tao nhã: “Xì—, đừng   bộ  tịch  mặt  già . Có ai thèm lấy con     , nhưng con  chịu ở bên  khác ? Chắc   lóc ăn vạ mãi Vân Khanh mới đồng ý chứ gì.”
“Lần    sai thật .” Nụ   mặt Chu Tư Năm cuối cùng cũng  giấu : “Là con dâu cưng của  chủ động níu kéo con đấy ạ. Cô  còn phá lệ gọi con là  Tư Năm, con  miễn cưỡng đồng ý  ?”
Nói ,  lấy sổ hộ khẩu từ trong ngăn tủ , trân trọng cất  túi.
“Mẹ, con   đây. Tối chúng con về ăn cơm,  nhớ hầm ít móng giò nhé, cô  thích nhất món  tự tay .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Lời còn  dứt,   biến mất  cánh cửa, bước chân vội vã  thể che giấu.
“Còn gọi là  Tư Năm cơ ?” Bà Bạch Hiểu Hà xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Sao    tin thế nhỉ? Suốt ngày chỉ  hành hạ cái  già , còn hầm móng giò, đúng là chiều hư!”
“Tút tút~~”
“Alo, dì Vương , chiều nay lúc qua đây ghé chợ mua giúp  hai cân móng giò nhé,  loại tươi nhất,  mới mổ là  nhất. Còn cả tôm hùm, cua cũng lấy một ít, còn  dì xem mua gì thì mua.”
“…”
“Không  khách khứa gì ,  gì mà chúc mừng chứ. Chỉ là  nhà ăn bữa cơm bình thường thôi,  cần dì bận tâm,  sẽ tự  xuống bếp.”
“…”
“Ai da,  mệt  mệt, bọn trẻ cứ nằng nặc đòi ăn món  ,    .”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-222.html.]
“Già , chỉ mong cả nhà  sum vầy, cuối cùng thì một tâm nguyện lớn nhất của  cũng  thành…”
[Phiền Não Của Chu Vân Nam]
Lại một mùa hè nữa,  que kem trong tủ lạnh  cánh mà bay, Chu Vân Nam  bệt  đất  lóc ăn vạ.
“Bố ơi, vợ của bố  ăn hết kem của con !”
Chu Tư Năm đang   sofa, sợ Vân Khanh ăn nhiều đồ lạnh sẽ  cảm, liền dùng bàn tay to ấm áp của  xoa bụng cho cô.
Nghe con trai tố cáo, động tác  tay  khựng  một chút,   như   gì xảy  mà tiếp tục xoa.
“Sao con chứng minh  là vợ của bố ăn? Tùy tiện kết luận   là thói quen  .”
Chu Vân Nam dừng ngay động tác, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, lon ton chạy  phòng ngủ chính.
Không lâu ,  bé xách một cái thùng rác màu hồng , bắt đầu lục lọi ngay  mặt hai .
“Bố xem! Cái vỏ   chính là bằng chứng.”
Vân Khanh  bộ dạng lục rác của con trai , cảm thấy vô cùng thú vị, liền lấy điện thoại  chụp một tấm.
Sau đó, cô mặt  đổi sắc : “Vân Nam, que kem     ăn .”
“Con  tin.” Chu Vân Nam  ngốc. Trước khi  về nhà, kem trong nhà  bao giờ  thiếu, chỉ là bố luôn  cho  ăn nhiều.
Cậu hỏi tại , Chu Tư Năm liền : “Ăn nhiều sẽ  đau bụng, một  bố chăm  xuể. Đợi  con chịu về, con  ăn bao nhiêu thì ăn.”
Lúc đó Chu Vân Nam chỉ mới ba bốn tuổi,  bé  nhận  rằng, trong nhà  ông bà nội, còn  bảo mẫu chăm sóc  từ nhỏ,     chuyện như bố .
Đến khi Vân Khanh thật sự về nhà,  mới phát hiện, tuy  ai cấm  ăn kem, nhưng kem trong tủ lạnh  cứ biến mất một cách khó hiểu.
“Bố là đồ lừa đảo! Bố rõ ràng  , chỉ cần  về, con  ăn bao nhiêu cũng .”
Vân Khanh kinh ngạc  bật dậy khỏi đùi , mắt trợn tròn: “Anh còn hứa với nó như  ?”
“Khụ khụ.” Chu Tư Năm ngượng ngùng gãi đầu: “Vợ ơi, em   giải thích, đây là một sự cố ngoài ý .”
“Không,   cần giải thích.” Vân Khanh ngăn  lời  định ,     phòng ngủ.