Khương Tuấn còn  kịp trả lời, trong nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng la hét tức tối của Tả Dung: “Vãi! Ai tắt đèn thế, mau bật lên!”
Hứa Thiệu  đồng hồ  điện thoại, bật đèn bàn đầu giường lên.
“Không  ai tắt đèn ,  mau  . Quy tắc thứ tư , 10 giờ đúng tắt đèn  ngủ, chúng    muộn .”
“Chẳng  ai đặt  quy tắc , đúng là  bệnh. 10 giờ đêm cuộc sống về đêm của sinh viên mới bắt đầu,     ngủ, thật là vô nhân đạo.”
Tả Dung miệng lẩm bẩm, nhưng tay chân  ngừng, nhanh chóng mặc đồ ngủ   .
“Cộc cộc—”
Hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, dần dần tiến  gần phòng 110.
“Thôi xong! Cửa  khóa!”
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tả Dung  lăn  bò chạy đến cửa, giữ chặt lấy cửa phòng.
“Cốc cốc—” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Kiểm tra phòng, mở cửa!” Giọng nữ trong trẻo truyền đến, mấy  im lặng thở phào nhẹ nhõm.
“Thì  là quản lý, dọa c.h.ế.t  .”
Nói , Tả Dung định mở cửa.
Nghe thấy tiếng chốt cửa lỏng , Điền Dương lao tới ngăn cản  : “Cậu điên  ?”
“Làm gì? Không    , quy tắc thứ hai: Không  cãi  mệnh lệnh của quản lý viên.”
“Đại ca ơi,  động não chút . Điều thứ tư còn , 10 giờ đêm đúng giờ tắt đèn  ngủ, khóa chặt cửa ký túc xá là an . Ý ngầm chẳng  là, mở cửa ký túc xá sẽ  an  .”
“Ồ! Cậu thông minh ghê,  chẳng nghĩ  nhiều như .”
“Tả Dung,  nên cẩn thận hơn . Mấy quy tắc  bắt buộc  thuộc lòng, lỡ như dẫm  mìn, là mất mạng như chơi đấy.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, ngày càng dồn dập, lực mạnh như  đập thủng cả cửa.
Một lúc lâu , tiếng động mới dần dần ngừng .
Tuy nhiên,  kịp để mấy  phòng 110 thở phào.
“Két” một tiếng, cửa sổ thông gió phía  cửa phòng  đẩy .
“Meo~~” một con mèo nhỏ   trắng như tuyết lách  qua khe hở.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Mèo… mèo trắng!” Điền Dương sợ đến mức nhảy dựng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-227.html.]
Quy tắc thứ bảy  trong trường   mèo hoang màu trắng, nhưng quy tắc thứ tám  : Nếu gặp mèo hoang màu trắng, xin hãy cho nó ăn tương cà của bạn.
“Làm…   bây giờ?”
Hứa Thiệu bình thường  thích mèo, đặc biệt là loại mèo Ragdoll trắng .  trong  cảnh căng thẳng như , sinh vật đáng yêu lông trắng mắt xanh , rõ ràng  vô hại như vẻ bề ngoài.
“Tương cà là gì? Nếu  cho nó ăn thì sẽ thế nào?”
“ là  thể hiểu nổi, mèo    ăn tương cà ?”
Nghe bạn cùng phòng liên tục hỏi bên tai, Khương Tuấn chìm  suy tư.
“‘Tương cà của bạn’. Người bình thường    thể mang theo tương cà bên ? Cho nên ‘tương cà’ ở đây chắc chắn   là thứ chúng  vẫn . Có thứ gì  thể lấy  bất cứ lúc nào,  trông  giống tương cà,  cách khác là chất lỏng màu đỏ.”
“Vậy chẳng  là—”
“Máu!”
Nghe xong phân tích của Khương Tuấn,   đồng thanh   đáp án trong lòng.
Nói xong, bốn   , nhất thời  ai lên tiếng.
Một lát , Điền Dương  dậy, cầm lấy con d.a.o rọc giấy  bàn.
“Sức khỏe   nhất, để  cho nó ăn.”
“Hay là để  , đều tại  lề mề, nên mới quên khóa cửa và cửa sổ.”
“Thôi, cứ để Điền Dương  . Chắc những chuyện như thế  mấy ngày tới sẽ  thiếu, chúng  cứ  phiên .”
“Ừ.” Mọi  đều đồng ý với cách  .
Điền Dương rạch một vết nhỏ  ngón tay trỏ trái,  đưa tay đến gần miệng con mèo.
Con mèo trắng lười biếng liếc   một cái, vươn lưỡi l.i.ế.m giọt m.á.u chảy .
Tiếp đó, nó nhanh chóng nhảy  ngoài qua cửa sổ.
Thấy nó   hẳn, bốn  vội vàng khóa chặt cửa   và cửa sổ, đồng thời  vật  giường của .
Chỉ một lát , cả bốn chiếc giường đều vang lên tiếng hít thở đều đều.
Điền Dương mở mắt, khuôn viên trường trông thật yên bình. Gió đêm mát lạnh thổi qua  , vô cùng dễ chịu.
Anh cảm thấy cảnh tượng  mắt  chút  đúng, nhưng  đúng ở  thì    .
Lúc , điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.