Trên đó chỉ  một dòng chữ ngắn ngủi: Trong trường hợp  vi phạm quy định quản lý của trường,  thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ quản lý viên ký túc xá.
“Ý  là ? Quản lý viên đáng sợ ,   là nhân vật phản diện ?”
“Phản diện? Dung ,     suy nghĩ đó?”
“Bà  bắt chúng   thông nhà vệ sinh,  khi tắt đèn còn đến kiểm tra phòng, chẳng  là  hại chúng  vi phạm quy tắc ?”
“Thật  cũng  chắc, quản lý viên ký túc xá   chỉ đích danh một  nào. Biết  hôm nay chúng  sẽ thấy  khác.”
“Bây giờ  6 giờ 40 , chúng   sân thể dục  .”
“Trời ạ, sống cái kiểu gì đây, lên đại học mà còn  tập thể dục buổi sáng. Người tạo  thế giới quái đàm ,  thấy quy tắc  đặt  vô lý lắm ?”
“ thế, mấy cái khác còn chấp nhận , chứ với mấy đứa gần như  bao giờ  học tiết 1 như chúng , việc dậy sớm  đúng là chí mạng.”
Mơ màng tập xong thể dục buổi sáng, bốn   về phía nhà ăn.
“Đói quá, chạy nửa tiếng,  cảm thấy   thể ăn hết cả một con trâu.”
Vào nhà ăn, bốn  xếp hàng ở quầy.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Đột nhiên, phía  vang lên một tiếng hét thất thanh: “A!”
“Sao ? Sao ?” Hứa Thiệu nhoài   xem.
“Trời ơi! Đây là cái gì? Sao trong cháo   ngón tay .”
“Không  là bạn học  xử lý vì vi phạm quy định hôm qua chứ?”
“Trời! Cậu  , thật sự   khả năng.”
Đám  đang xếp hàng lấy cơm lập tức tản , các sinh viên túm năm tụm ba   với , bàn tán sôi nổi, mặt ai cũng lộ vẻ hoảng sợ.
“Làm  bây giờ? Chúng  còn ăn cơm ở nhà ăn ?” Điền Dương gục đầu, ủ rũ hỏi.
Khương Tuấn: “Các quầy khác hình như vẫn bình thường,  là chúng  qua đó xem thử?”
“Thôi bỏ .” Hứa Thiệu cúi đầu: “Dù thật sự   vấn đề gì,  cũng  dám ăn.”
“Được ,  chúng  về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, 10 giờ còn  tiết học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-229.html.]
“Ừ.”
Bốn  bụng đói cồn cào  về ký túc xá. Khi  ngang qua phòng quản lý, Hứa Thiệu đột nhiên mắt sáng lên.
“Chờ một chút!”
“Sao ?” Ba  còn  dừng bước, khó hiểu  về phía .
“Các  xem!” Hứa Thiệu chỉ về phía phòng quản lý.
Ba   theo hướng  chỉ, qua một tấm cửa sổ,  kệ hàng, những túi đồ ăn đóng gói đang sáng lấp lánh.
“ ,    nghĩ  nhỉ. Khi cần thiết  thể tìm sự giúp đỡ từ quản lý viên.”
“Chính xác, chúng   thể mua một ít đồ ăn từ bà  để tích trữ, ví dụ như bánh mì, mì gói. Đồ ăn trong phòng quản lý đừng  bảy ngày, một tháng cũng ăn  hết.”
Mấy  tràn đầy mong đợi gõ cửa phòng quản lý.
“Ai đó?” Vẫn là giọng  trong trẻo .
Mấy   giọng  tuyệt vời ,  khỏi cảm thấy tiếc cho  quản lý. Giọng  dễ  như ,    kèm với một khuôn mặt như thế?
Giây tiếp theo, cửa  mở  từ bên trong.
“Quản lý tỷ tỷ, chị…”
Lời  của Hứa Thiệu nhất thời nghẹn  trong cổ họng, những  khác cũng đều sững sờ.
Người quản lý hôm qua trông thật đáng sợ, giờ phút      đổi.
Mái tóc đen  buộc cao lên, kính cũng  đeo, để lộ  một đôi mắt  long lanh như nước hồ thu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần,    giống    . Chỉ  vết bớt  mặt vẫn còn  rõ, vô cớ phá hỏng  vẻ  .
Tuy nhiên, bốn  kinh ngạc phát hiện, màu xanh tím bao phủ gần nửa khuôn mặt hôm qua, hôm nay  nhỏ  một vòng.
Vân Khanh thấy họ ngẩn , ngượng ngùng sờ mặt : “Sao ? Tại     như thế? Trên mặt   gì   ?”
“Không,  .” Quản lý viên  mắt xinh  hơn hôm qua  nhiều, nhưng Khương Tuấn và      tâm trạng thưởng thức,   đúng hơn là  dám thưởng thức.
“Quản lý tỷ tỷ, là thế .” Điền Dương lấy hết can đảm, quyết định  rõ ý định của họ.
Không  vì ,  đối với  quản lý kỳ lạ   hề sợ hãi, ngược  còn  một cảm giác  quen mơ hồ.
“Chúng  bây giờ  đói,  mua một ít đồ ăn từ chị,    ạ?”