Tuy nhiên, Triệu An ngoài cửa  như  mắt thần, lập tức   Vân Khanh đang ở phòng khách, vội vàng lên tiếng.
“Khanh Khanh,   em ở bên trong. Nhân lúc  còn  giận em, mau  đây, chúng  cùng về nhà. Nếu ,  cũng  đảm bảo sẽ xảy  chuyện gì .”
Nghe thấy giọng của Triệu An, Vân Khanh lập tức hoảng hốt: “Triệu, Triệu An?”
“Bảo bối, là  đây, mau mở cửa.”
Dường như  lời  của   mê hoặc, Vân Khanh theo bản năng  đến cửa, giơ tay định mở.
“Chờ một chút!”
Điền Dương vội vàng chạy tới ngăn cản cô.
Trong chốc lát, cục diện  chút giằng co.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mấy , Vân Khanh rụt rè lên tiếng: “Hay là, cứ để    ? Chúng  bình tĩnh  xuống  chuyện.”
Nghe lời , Điền Dương, Tả Dung và Hứa Thiệu đều dùng một ánh mắt “hận sắt  thành thép”  cô, như thể đang : Không ngờ chị  là một  lụy tình như ,    đối xử với chị như thế, mà chị vẫn  dứt khoát?
Khương Tuấn thì sắc mặt nặng nề,   đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, Vân Khanh vẫn mở cửa.
Ngoài cửa, sắc mặt Triệu An đen đến đáng sợ.
“Rầm—” cô hoảng sợ, theo bản năng  đóng cửa .
Sắc mặt Triệu An  càng tối sầm hơn.
Một lát , cả nhóm  xuống sofa. Vân Khanh co rúm   như một con chim cút, như thể sợ   chú ý.
Nhìn bộ dạng   tiền đồ  của cô, Triệu An thở dài, cảm thấy bi ai cho chính .
Xem , cô chính là  như , dám   dám nhận, ích kỷ,  mới nới cũ.    thể  gì  chứ, một lòng  trao trọn cho cô .
Trong sự im lặng, Khương Tuấn là  mở lời : “Anh Triệu,  nghĩ  khi  đến, chắc hẳn   quyết định .”
“ .” Sắc mặt Triệu An sầu khổ: “Sự việc  đến nước , ý kiến của  còn  bao nhiêu trọng lượng chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-260.html.]
Nói ,   tự giễu .
Trừ Vân Khanh, ba  còn  vẻ mặt ngơ ngác: Chuyện gì ? Vừa    còn giương cung bạt kiếm , họ  bỏ lỡ điều gì,  lập tức    hiểu nữa?
“Tuấn , rốt cuộc là chuyện gì ?”
“Các   là hỏi cô  .” Khương Tuấn trong lòng cũng nén một cục tức, đá quả bóng cho Vân Khanh.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của họ, Vân Khanh lúc   thể tiếp tục giả vờ rụt rè nữa. Cô nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay lóe lên một tia sáng, bay đến  đầu của Điền Dương và  .
Ngay  đó, thái dương của mấy  đau nhói, những ký ức  phong ấn trong đầu ồ ạt kéo về.
Vài giây , họ một  nữa mở mắt, sắc mặt phức tạp  Vân Khanh.
Vân Khanh   chằm chằm đến ngượng ngùng, rụt rè cúi đầu.
“Cái đó, các  đừng trách . Không   xóa ký ức của các . Nói   , vẫn là   thu thập  những ký ức , nếu  các  cả đời cũng  nhớ  .”
Khương Tuấn  logic “lý  thẳng khí cũng tráng” của cô  cho tức : “Ồ,  như , chúng  còn  cảm ơn chị nữa.”
“Cái đó, thì cũng  cần .” Vân Khanh xua xua tay, tiếp tục giả vờ  chim cút.
Thực  cô chính là cố ý. Khi Triệu An xóa ký ức, cô  động tay động chân,  đó từ từ đặt những ký ức thiếu hụt  trong giấc mơ của Khương Tuấn.
Trong mấy ,  là   tâm tư tinh tế nhất,  nghi hoặc, chắc chắn sẽ tìm tòi cho  manh mối.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Sau đó cô  đặt cuốn sách  tự tay   thư viện, cứ như ,  chắc chắn sẽ liên tưởng đến điều gì đó.
“Cho nên, mục đích của chị là gì?”
Ba  vẫn  hiểu, tại  Vân Khanh   tốn công như .
“Chuyện  còn  rõ ràng ?” Triệu An  một bên  lạnh, “Cô  chán  , thèm mấy  xác trẻ trung của các . Ngại  danh chính ngôn thuận trêu chọc, nên mới để  khác chủ động. Hơn nữa, lén lút như , kích thích  bao.”
“Thì  là như !” Điền Dương và   bừng tỉnh đại ngộ, tuyệt vọng  Vân Khanh, ảo tưởng về cô tan vỡ.
“Cái đó,   đừng  khó  như .”
Vân Khanh tức giận  qua, một tay véo mặt Triệu An.