Không ngờ, Kỳ Tiêu dọn dẹp xong đồ đạc liền bắt đầu châm chọc ,   là một hạ nhân,  xứng ngủ  giường, chỉ xứng gác đêm cho  .
 An  nay luôn  Vân Khanh cưng chiều,   thể chịu nổi sự ấm ức như ? Lập tức liền cãi  với  .
Ai ngờ, Kỳ Tiêu  sớm ghi hận chuyện  xe ngựa, nghĩ  một đống lời lẽ để sỉ nhục ,  đến mức  An  dám ngẩng đầu. Dưới cơn  hổ và tức giận,  ngay cả áo khoác cũng  kịp mặc,  chạy  khỏi phòng, thẳng đến sân của Vân Khanh.
“Thì  là như .” Vân Khanh cảm thán một câu,   thêm gì nữa.
Cô  thể  gì đây? Vì  An mà  trừng phạt Kỳ Tiêu ? Vốn dĩ cũng   chuyện gì to tát, chỉ là chuyện cãi vã giữa các nam nhi, cô là một đại nữ tử,  thích hợp xen .
Hơn nữa Kỳ Tiêu  , tính tình nóng nảy, miệng lưỡi  chịu thua ai. Ngay cả cô cũng chỉ xứng ngủ  đất,  An ngủ  chiếc sập nhỏ thì  gì  ?
Tuy nhiên, miệng cô chắc chắn  thể  như .
“ An,   ngươi chịu ấm ức. Ngươi yên tâm, chuyện   ghi nhớ , sớm muộn gì cũng bắt  xin  ngươi. Bây giờ trời  khuya, chúng   là  nghỉ  .”
Vân Khanh thổi tắt ngọn nến  bàn,   chui  trong chăn.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Chủ tử?”  An há miệng, đem những lời    nuốt  trong bụng.
Anh vốn tưởng rằng, Vân Khanh ít nhất sẽ gọi Kỳ Tiêu đến, răn dạy   vài câu.
Tuy nhiên,   gì cả.
Xem ,  vẫn  xem nhẹ sức sát thương của khuôn mặt , cũng  đánh giá quá cao vị trí của  trong lòng cô.
Thực tế, là tiểu thị bên cạnh Vân Khanh,  An luôn , trong lòng cô cất giấu một ,  đó là điều cô mong  mà  thể  .
Trước đây  luôn ảo tưởng, cứ như  lâu dài ở bên cạnh Vân Khanh,  sẽ  thể trở thành  đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
 tại , tại   xuất hiện một Kỳ Tiêu,  một khuôn mặt như , tự nhiên  chiếm hết ưu thế. Anh còn   thắng ?
Trong bóng tối, sắc mặt  An dần dần trở nên dữ tợn. Anh sẽ  buông tay, dù  chết,  cũng  c.h.ế.t bên cạnh Vân Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-288.html.]
Ngày thứ hai, Vân Khanh dậy sớm,  khi rửa mặt xong liền tự  đưa  An về phòng, một  nữa dặn dò họ  hòa thuận với .
Ăn sáng xong, huyện lệnh huyện Lâm An đến tìm cô.
“Mộc đại nhân, chuyện ngài dặn dò hôm qua hạ quan  sắp xếp xuống  . Ngài    thị sát một phen  ạ?”
“Cũng , dẫn đường .”
Hôm qua  đến huyện nha, Vân Khanh  sắp xếp một  việc,  lệnh cho huyện lệnh tìm cửa hàng may mặc lớn nhất trong huyện, đặt  một lô khẩu trang đơn giản, trong ngoài hai lớp vải dệt ngâm than tre, ở giữa ngăn cách bằng giấy dầu  thấm nước.
Đi theo huyện lệnh  một xưởng may, Vân Khanh nhận lấy chiếc khẩu trang từ tay  phụ trách.
“Hình như  chút bí khí, nhưng  mắt cứ dùng tạm . Trần huyện lệnh, bây giờ bà hãy đem những chiếc khẩu trang   xong phân phát cho những  bệnh ôn dịch và những  tiếp xúc gần với họ.”
“Vâng ạ.”
“Mặt khác, vấn đề nguồn nước mà   , kết quả kiểm tra   ?”
“Thưa đại nhân, hạ quan  cho  lấy mẫu nước từ các giếng trong đêm và đưa đến huyện nha, chỉ là kết quả vẫn  .”
“Được,  bà tìm   thúc giục một chút. Mấy  ở Thái Y Viện ,  việc lề mề, thật  dùng .”
“Vâng,  tiếp theo, đại nhân còn  chỉ thị gì nữa ạ.”
Vân Khanh đeo một chiếc khẩu trang lên mặt, : “Bây giờ thời gian còn sớm, chúng   thẳng đến nơi cách ly  bệnh .”
Đến nơi, Vân Khanh mới phát hiện  cảnh của  bệnh thật sự  . Nơi đây chỉ dựng một dãy lều trại,  bệnh   đống cỏ,   chỉ đắp một lớp chăn mỏng.
“Các   việc kiểu gì ? Chẳng lẽ ngay cả chăn nệm cũng   ?”
“Đại nhân bớt giận, bây giờ thời tiết còn  lạnh, cho nên chúng    suy xét đến điểm .”
Vân Khanh  lạnh: “Thời tiết còn  lạnh? Vậy  bà  ngủ  đống cỏ khô, mà   về phủ huyện lệnh ngủ  giường?”