Nghe Thẩm Hoài tự luyến, Vân Khanh lườm: "Còn  theo ? Em tưởng em thèm ? Nếu  dám  chuyện với cô , em sẽ là  đá  ."
Thẩm Hoài  vẻ mặt  giống giả vờ của Vân Khanh, thấy đau đầu: "Tiểu tổ tông"  đúng là  chứa nổi một hạt cát. Mặt trời  lên cao, Thẩm Hoài đưa Vân Khanh về khách sạn  để tránh thêm xung đột.
 Lâm Nguyệt thì  đuổi . Thẩm Hoài trở  phim trường và tìm đạo diễn Trần Nghiêu, bạn  nhiều năm của : "Lão Trần,  bàn chuyện  với ông,  thể đẩy nhanh các cảnh  của Lâm Nguyệt để hôm nay  xong, ngày mai thì đuổi cô   ?"
Trần Nghiêu: "Này,   bệnh ? Lúc    đưa cô  , bây giờ   đuổi ,  coi đoàn phim của  là khách sạn ,  đến thì đến,   thì ?"
Thẩm Hoài  cầu tài: " cũng     . Ông  độc  ba mươi năm, ông thương xót chút , vì đại sự cả đời của  mà cố gắng chút."
Trần Nghiêu ngạc nhiên: "Không ,   thật ? Bị vợ quản chặt đến thế cơ ?"
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thẩm Hoài chỉ  mà  . Anh chỉ đơn giản là sẵn lòng dỗ cô mà thôi.
 kế hoạch của Thẩm Hoài còn  kịp thực hiện thì Lâm Nguyệt  rời khỏi đoàn phim. Hóa , bạn của Lâm Nguyệt  tố cáo việc Thẩm Hoài  ngã xuống nước là do cô . Buổi chiều, Lâm Nguyệt còn  kịp  thì   cảnh sát dẫn .
Vân Khanh ngủ trưa xong   phim trường,  lúc thấy Lâm Nguyệt  còng tay và đưa lên xe cảnh sát. "Thẩm Hoài, chuyện gì thế ?" Vân Khanh kinh ngạc: "Em chỉ bảo  đuổi cô   chứ  bảo  cho cô   tù ."
Thẩm Hoài xoa đầu cô: "Đồ ngốc,    bản lĩnh lớn thế. Cô  là gieo gió gặt bão."
Vài tháng , khi Lâm Nguyệt  phán quyết, Vân Khanh đeo chiếc nhẫn kim cương đính hôn của Thẩm Hoài, cố ý đến nhà tù để trêu tức cô . Vân Khanh    độ lượng. Lúc cô và Thẩm Hoài "chiến tranh lạnh", Lâm Nguyệt  ngừng gửi ảnh của Thẩm Hoài ở phim trường để khiến cô khó chịu. Bây giờ Lâm Nguyệt  báo ứng   tù, đương nhiên cô  "đánh chó chết".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-50.html.]
Sau đó, Thẩm Hoài và Vân Khanh kết hôn. Sau đám cưới, Vân Khanh   du lịch vòng quanh thế giới nên Thẩm Hoài tạm thời rời khỏi giới giải trí để đồng hành cùng cô.
Dưới chân núi  một ngôi trường.
Khi thầy giáo  đến, lũ trẻ tụm năm tụm ba   chuyện ríu rít. Một  bé  khuôn mặt dữ tợn bẽn lẽn đến bên bàn của Vân Khanh, đưa một món đồ trong tay cho cô. "Vân Khanh, cái  cho ."
"Cái gì thế?" Vân Khanh  từng thấy món đồ chơi nào như .
"Cái   ,   kỹ nhé,  bấm nút , nó sẽ bay lên như một chú chim thật. Đợi khi bùa phép  đó sắp hết, nó  tự bay về."
"Thần kỳ quá! Cậu mua ở  ? Tớ sẽ bảo bố tớ mua cho tớ một cái." Nghe  bé , lũ trẻ trong lớp đều vây , nhao nhao hỏi.
Cậu bé thấy   đều thèm  món đồ chơi của , ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo, bụng mỡ rung lên bần bật, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ đắc ý: "Đây là chú tớ mang về từ Vân Thiên Tông cho tớ. Chú  là  tử nội môn của Vân Thiên Tông, giờ  là Trúc Cơ kỳ . Vân Khanh, nếu  chịu  bạn với tớ,   đồ của tớ đều cho  chơi."
"Ai thèm  bạn với ?" Nghe thấy ba chữ "Vân Thiên Tông", Vân Khanh giận dữ, đẩy  bé    òa lên và chạy .
Buổi trưa, Liễu Như Yên đến sớm ở cổng trường. Các phụ  đều nhận  Liễu Như Yên, một mỹ nhân nổi tiếng ở vùng , và chào hỏi: "Liễu phu nhân, đến đón Vân Khanh đấy ?"
Liễu Như Yên mỉm  đáp  từng .  chờ  lâu vẫn  thấy Vân Khanh, trời dần tối, Liễu Như Yên sốt ruột, vội vã chạy  trường tìm.
Thầy giáo lúc  cũng  dọn đồ xong, thấy Liễu Như Yên hốt hoảng thì dừng : "Mẹ của Vân Khanh,  chuyện gì thế?"