Ba   chiếc thủy kính  hiểu gì, cho đến khi những hình ảnh bắt đầu hiện . Cảnh đầu tiên là Yến Thanh xuống núi trừ yêu, cứu Liễu Như Yên.
Càng , vẻ mặt Yến Thanh càng đen . Những hình ảnh trong thủy kính phơi bày hết những toan tính ti tiện trong lòng   mà  bao giờ  .
“Ngữ Nhu, nàng  ý gì ? Ngày vui  , hà tất     mất hứng?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Yến Thanh vươn tay  đóng thủy kính . Anh     hỏng hình tượng của  trong mắt con cái.
 tay  vươn   nửa chừng,   phát hiện cả    còn chút sức lực nào. “Này, chuyện gì thế ? Sao    sức?”
Vân Hạc Lan và Vân Hạc Chi bên cạnh cũng đột nhiên nhận  tình trạng của  cũng tương tự.
Vân Ngữ Nhu cuối cùng cũng nở nụ  chân thật đầu tiên: “Suỵt! Không cần . Hãy nghiêm túc xem hết .”
Lúc , ba  cuối cùng cũng , hóa  là do Vân Ngữ Nhu  động tay động chân, nên họ mới  còn chút sức lực nào. Họ chỉ  thể  cam lòng     thủy kính.
Khi  thấy Liễu Như Yên lén lút  Vân Thiên Tông để tráo đổi Vân Khanh và Vân Hạc Lan, vẻ mặt của ba   thể dùng từ kinh ngạc để diễn tả nữa.
Vân Hạc Lan  hét lên, nhưng   thể phát  tiếng quá lớn: “Mẹ, đây   sự thật, tất cả đều là giả đúng ?”
Vân Ngữ Nhu lúc  vẫn giữ nụ   môi, nhưng trong mắt Vân Hạc Lan  thấy rợn : “Không, đây là thật. Mấy ngày    kiểm chứng ,   chính xác.”
Hình ảnh vẫn tiếp tục: Vân Khanh  đàn em của Vân Hạc Lan ức hiếp, ăn  đủ no, mặc  đủ ấm, lén lút trong góc xem họ luyện kiếm…
Yến Thanh  đành lòng xem tiếp,  đầu , một giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống: “Ta xin , Ngữ Nhu. Ta  ,  thật sự  .”
Vân Ngữ Nhu thấy vẻ mặt   như  thì ghê tởm, một cái tát mạnh giáng xuống mặt Yến Thanh: “Ngươi cũng xứng  ? Mở to mắt  mà  cho rõ,  xem ngươi  gây  nghiệp chướng gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-84.html.]
Hình ảnh trong thủy kính dần chuyển đến cảnh Vân Khanh vì  tìm đồ ăn cho Cố Trường Uyên  bệnh, nên  vô tình  một  của Ma giáo  vùng phát hiện,   một đòn c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hình ảnh dừng  ở đó.
Nhìn ba  với vẻ mặt khác , Vân Ngữ Nhu lúc   tỏ  vô cùng bình tĩnh.
Cho đến khi sắc mặt Vân Hạc Lan dần chuyển sang màu đen, một luồng ma khí từ giữa lông mày của cô  tỏa .
“Á!” Vân Hạc Lan hét lên thảm thiết, đau đớn ngã từ  ghế xuống, lăn lộn  sàn.
Yến Thanh  bên cạnh,  tình trạng thảm hại của Vân Hạc Lan, sắc mặt  đổi mấy .
“Hạc Lan, con   ? Ngữ Nhu, nàng   gì con bé?”
“Không  gì. Chỉ là cho nó nếm thử cảm giác đau khổ  khi c.h.ế.t của Vân Khanh thôi.”
Vân Hạc Lan mặt mày trắng bệch, cố sức bò đến chân Vân Ngữ Nhu: “Mẹ, xin , xin  tha cho con.”
“ , Ngữ Nhu, Hạc Lan nó cũng   Vân Khanh sẽ c.h.ế.t mà. Nàng hà tất  tàn nhẫn với con bé như ?”
“Hà tất? Tàn nhẫn? Khi nó bắt nạt Vân Khanh,  ngươi   tàn nhẫn? Nếu    vô tình thấy ,  còn   nó  sống những ngày như  ở Vân Thiên Tông. Dù   chán ghét Liễu Như Yên đến , cũng  nghĩ sẽ trút tất cả thù hận lên một đứa trẻ vô tội.”
Yến Thanh thở dài: “Chuyện  là Hạc Lan sai, nhưng cái c.h.ế.t của Vân Khanh chỉ là một tai nạn. Sao  thể tính cả  đầu nó?”
Nghe những lời , nước mắt cuối cùng cũng trào  từ khóe mắt Vân Ngữ Nhu.
“Ta cũng   hận nó. Không   tan vỡ gia đình . Thậm chí   nghĩ, nếu  giả vờ   gì,   cứ mù quáng sống tiếp, thì  chắc   .   thật sự  thể  !”
Thấy Vân Ngữ Nhu  đầu tiên lộ  cảm xúc yếu đuối, Vân Hạc Chi vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở lời: “Mẹ,   cần quá tự trách. Nếu   , mỗi  chúng  đều  . Bất kể    gì, con đều sẽ ủng hộ.”