Bách Hợp hiện tại nếu tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, thì đầu tiên xử lý chính là tên canh cửa , cũng nên trách nàng tâm nhãn nhỏ, chỉ là tên ăn cơm của bản , cầm bổng lộc bản cho, cánh tay khửu tay rẽ bên ngoài, như tên canh cửa chẳng hiếm lạ gì, chẳng qua thấy cũng , lúc đụng lên lưỡi đao, dĩ nhiên bắt khai đao, ngụm ác khí nhổ hãy .
Nghĩ đến đây, Bách Hợp dậy, lạnh giọng : “Hôm nay xông trong phủ, tên nô tài thủ vệ hành sự bất lực, còn dùng gì? Đánh ba mươi trượng đưa trong cung giao cho bên cạnh mẫu hậu giúp dạy dỗ, dạy lanh lợi hơn mới .” Hiện tại trong lòng Bách Hợp hạ quyết tâm nhất định g.i.ế.c gà dọa khỉ, miễn cho thủ vệ ngoài thuận trong chống ( mặt phục tùng, lưng chống ), chỉ một chút ích lợi bán chủ tử .
Nàng lời khỏi miệng, trong phòng hai cung nữ đang quạt run rẩy, khẽ đáp , hai cung nữ ở bên ngoài thấy động tĩnh trong phòng tiến đáp lời, vội bước nhỏ lên: “Công chúa đỡ hơn ?”
Cung nhân xong, còn thật cẩn thận dè dặt ngẩng đầu liếc mắt Bách Hợp, Bách Hợp để ý tới nàng , chỉ hỏi: “Phò mã mời khách ở ?”
Phủ Công Chúa vô cùng rộng lớn, vả nguyên chủ còn Hoàng đế sủng ái, bởi đình đài lầu các ở phủ Công Chúa thứ đều tinh xảo, nơi thể mời khách chừng ba bốn chỗ, tiểu cung nga âm thầm kêu khổ, đó phò mã sai đến đây truyền đạt, căn dặn, là nếu thể công chúa khoẻ, thì bảo nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng ngoài để nhiễm gió lạnh, dù sinh nhật mỗi năm đều . Nàng hiện tại còn kịp đáp lời, thấy Bách Hợp chỉnh trang thỏa, một bộ dạng chuẩn ngoài.
“Bẩm thưa công chúa, phò mã từng . . . . . .” Tiểu cung nga nhút nhát mới mở miệng, Bách Hợp nàng , nở nụ lạnh: “Ngươi chỉ cần nhớ rõ, phủ vẫn là đương gia quyết định, đây là phủ Công Chúa, chứ phủ Phò Mã.” Bị lời dọa, tiểu nha đầu run rẩy kịch liệt nhận tội ngoài, Bách Hợp theo như trong trí nhớ mà đối chiếu, xác định đúng vị trí, lúc mới chỉnh xiêm y để đỡ lên liễn (xe vua) đến đó.
Khi bên trong lầu các, sân khấu kịch nhỏ lầu bố trí thỏa đáng, tuồng buổi chiều đúng là xướng ở nơi , hiện giờ Trần Thế Mỹ vẫn tới, đầu tiên Bách Hợp sai cung truyền lời, bảo ngáng chân Vương Duyên Linh, khiến cho hôm nay thể mang Tần Hương Liên tham dự nữa, lúc mới dặn đừng rêu rao, chính lên lầu , để khác ăn uống đầy bụng, đợi cho hoa đăng sáng lên, khi một đám khách nhân tiến cùng phò mã Trần Thế Mỹ giao hảo, thanh âm khua chiêng gõ trống ‘keng keng đùng đùng’ mới vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-118-1.html.]
Bách Hợp ở lầu trông xuống, do sắc trời mờ tối còn phía đèn đuốc sáng trưng , cô ở bên thấy, ngược phong cảnh phía cô thấy rõ ràng, Trần Thế Mỹ vẻ mặt tươi ở trong đám , mặc một bộ áo bào mãng long, tuy rằng là ba mươi thừa, nhưng lên cũng vẫn phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa khổ nhiều năm, luôn khí chất văn nhân, khó trách khi chọn trúng Trạng nguyên trực tiếp hoàng đế tuyển phò mã.
Trên đài đang hát hí khúc, ở chờ mong, thấy một đàn bà xiêm y cũ nát dẫn theo một đôi nam nữ lên đài, trừng mắt chỉ Trần Thế Mỹ:
“Trần Thế Mỹ, vợ cả đến đây, ngươi nhận ?” Trần Thế Mỹ đài suýt phun một ngụm nước, lúc chằm chằm đài, cả cứ run run.
Bách Hợp sớm đoán , cho dù Tần Hương Liên Vương Duyên Linh tự mang đến, nàng cũng tuyệt đối biện pháp thể thuyết phục tên canh cửa để trộn trong phủ, hiện giờ xem như, quả thế thật.
Chỉ là trong nội dung vở kịch nàng tiến phủ phò mã dễ dàng, lúc nếu giống như trong trí nhớ nguyên chủ tùy tiện khó khăn!
Mỉm liếc mắt Tần Hương Liên, Tần Hương Liên trong nguyên kịch dạng như cực kỳ đáng thương nhu nhược bất lực, Tần Hương Liên trong thực tế cũng là loại nữ nhân , nàng nuôi con cái lớn lên, nam nhân của sách thi hiếu thuận cha chồng, nàng nếu nhu thuận, sớm khác rỉa đến vụn xương cũng thấy, nàng dám nghĩ dám , tính cách mạnh mẽ đanh đá, lúc trong nội dung vở kịch khi thấy công chúa cũng quỳ xuống, còn cãi xưng bản chính mà công chúa , đồng thời luận quốc pháp bản nàng nên quỳ, nhưng luận gia quy công chúa nên quỳ xuống kính nàng , nhanh mồm nhanh miệng cực kỳ bản lĩnh, khi đó trong nội dung vở kịch thể công chúa đến mức mất sạch mặt mũi, thì lúc cũng bản lĩnh chửi Trần Thế Mỹ đến mức đầu cũng ngẩng lên .
“Ngươi lên kinh thi, vài năm tin tức, thấy ngươi ở trong kinh hơn, tay dắt con cái một đường lên đây, ai ngờ ngươi mà là kẻ phụ lòng!” Tần Hương Liên mỉa một tiếng, lưng dựng thẳng tắp: “Cám bã chi thê khổ nhận hết, ân tình hoạn nạn tựa biển sâu. Ngươi lên kinh tin tức, mong ngươi ngày đêm dựa cổng tre. Sao gặp nhận , ngươi quên cũ yêu luyến tân hôn. Ngươi lợi lộc hun lòng quên gốc, nào phú quý tựa mây trôi. Lòng như d.a.o xoắn lệ khó nhịn, cường đạo ắt là tâm bằng sắt!”