Lục Thiếu Quan thật vất vả mới tìm em gái ở thành phố, của nhà họ Lục sợ Lục Thiếu Quan Uông Bách Hợp vứt bỏ, hai mới nghiệp, Lục Thiếu Quan kiếm việc , nhà họ Lục liền bắt đầu thúc giục hai kết hôn. Tuy vợ chồng Uông Chính cảm thấy tuổi hai còn nhỏ, nên tìm hiểu thêm hai năm hãy bàn chuyện cưới xin, thế nhưng Uông Bách Hợp lúc sớm tình yêu cho choáng váng đầu óc, cô nghĩ đến Lục lúc chuyện điện thoại với cô, thấy bà là một nhiệt tình mà giản dị, Lục Thiếu Quan hề che giấu sự hiện diện của cô, còn bàn luận chuyện kết hôn với cô, điều chứng minh đùa giỡn cô. Uông Bách Hợp để ý đến sự phản đối của cha , cố ý gả cho Lục Thiếu Quan, bi kịch liền bắt đầu xảy từ lúc .
Có một tập tục khi kết hôn, mặc kệ bên nhà trai tiền , cũng cho chút lễ hỏi để đổi lấy sự coi trọng của bên nhà gái, thế nhưng Lục tiền, liền gọi điện thoại kể khổ với Uông Bách Hợp, trong nhà còn hai đứa con cần học, trong nhà tạm thời thể bỏ nhiều tiền như , xin Uôn Bách Hợp tiên trì hoãn , để bà nuôi hai con heo cho mập bán lấy ba ngàn đồng lễ cưới hỏi!
Nghe như thế, Uông Bách Hợp cảm động đến suýt nữa rơi nước mắt đầy mặt, cô quan tâm đến tiền đó, cô đế ý nhất chính là phần tâm ý của . Số tiền ba ngàn còn đủ để cô tiêu vặt ở trường đại học, phần lớn tiền cô đều tiêu Lục Thiếu Quan, thế nhưng đối với Lục mà , tiền đó chính là tiền sinh hoạt một năm của cả nhà, Uông Bách Hợp còn cho Lục trả tiền như yêu cầu, còn nhiệt tình đưa cho Lục một vạn tệ, trong điện thoại Lục mở miệng gọi một tiếng con gái, Uông Bách Hợp thoả mãn nở nụ .
Tiếp nhận nội dung câu chuyện tới đây, Bách Hợp thể cảm thán nguyên chủ khi đó thực sự dại dột đến đáng yêu, nếu nội dung câu chuyện kết thúc ở chỗ . Câu chuyện cứ như kết thúc còn tiếp diễn nữa. Nếu kết thúc như . Thì cô cũng sẽ xảy chuyện như vầy .
Uông Bách Hợp gả nhà họ Lục, hôn lễ đầu tiên cử hành ở trong thành phố, họ hàng nhà họ Lục mấy ai, Lục Thiếu Quan kiên trì về nhà tổ chức hôn lễ một nữa, Uông Bách Hợp cũng đồng ý, chỉ là chuyến dường như hé bộ mặt thật của nhà họ Lục, khiến Uông Bách Hợp nước mắt.
Quy tắc ở nông thôn nhiều, Uông Bách Hợp đến nhà họ Lục. Phải ăn ít, việc nhiều, Lục sợ con dâu sẽ nể mặt , nên đối xử với cô giống đây, huống chi Lục xem Uông Bách Hợp là của Lục Thiếu Quan, cô còn một bích, cũng chỉ là một đôi giày rách ở bên cạnh Lục Thiếu Quan, bởi cũng sợ cô đổi ý, sắc mặt đối với cô liền lạnh xuống, từ sáng tới trưa bắt cô nấu cơm giặt giũ, còn giúp đỡ luộc thịt heo. Hơn nữa vì thể hiện của gia đình mà ở mặt bà con thích, nhiệt tình chà đạp Uông Bách Hợp. Trực tiếp giáo huấn cô so với con ch.ó cũng bằng, thấy trong thôn thở dài hiện sắc mặt hâm mộ, thấy vẻ mặt Uông Bách Hợp tức giận mà dám gì, lúc Lục mới cảm giác thỏa mãn, càng ngày càng táo tợn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-135-lat-nguoi-khoi-canh-khon-cung-2.html.]
Ban ngày Uông Bách Hợp dám ở mặt Lục bày vẻ mặt bất mãn, từ nhỏ cô cha nuôi dạy, tranh luận với trưởng bối, chỉ thể nũng ở lưng Lục Thiếu Quan. Lúc đầu, Lục Thiếu Quan còn bình tĩnh dỗ cô vài câu, thời gian , dù chiếm mới là , một khi Uông Bách Hợp, xác định cô là của , Lục Thiếu Quan liền tình nguyện đối xử với cô giống như đây, hơn nữa bởi vì Lục khoe khoang, nên nhiều trong thôn đều gọi là phò mã gia, Lục Thiếu Quan vốn là tính cách kiêu ngạo, lúc càng chịu , mất kiên nhẫn với Uông Bách Hợp, vì sợ hiểu lầm , vì thế càng ngày càng hà khắc với Uông Bách Hợp, nhiều chuyện phụ nữ ở nông thôn đều nhất định , thế nhưng áp đặt lên Uông Bách Hợp, mãi đến khi mờ sự kiêu ngạo của Uông Bách Hợp, cô từng ngày từng ngày càng tuyệt vọng, trong lòng Lục Thiếu Quan xuất hiện một loại vui vẻ biến thái.
Sau khi kết hôn Uông Bách Hợp mới bắt đầu phát hiện cuộc hôn nhân chẳng hề mỹ mãn như trong tưởng tượng của , lúc cô mới nhớ tới lời khuyên lúc của cha cô, cô vẫn cho rằng những cuộc hôn nhân đời đều giống như cha cô, hai vô cùng ân ái, bà nội bà ngoại thấu tình đạt lý, lúc khi sinh cô, tên của cô còn lấy từ họ Uông Bách của cha kết hợp , trong lòng cô lúc vô cùng khổ sở, mỗi khi Lục Thiếu Quan xị mặt xuống ầm lên với cô, cô chỉ thể nhớ quá khứ đây mà nhẫn nhịn.
May mà những ngày tháng ở quê quá dài, bởi khi hai xong hôn lễ, Uông Bách Hợp thể chờ đợi nữa liền nhanh chóng lôi kéo Lục Thiếu Quan trở về thành phố, cô hành động giống như chạy nạn như một nữa cho đàn ông Lục Thiếu Quan tính mẫn cảm tổn thương, trở thành một trong những tội mà gán cho Uông Bích Hợp, cho rằng cô xem thường quê nhà của , chịu ở quê nhà lâu hơn, hiếu thuận cha …
Chẳng qua khi đó Uông Bách Hợp quá đơn thuần, nghĩ tới nhiều như , khi kết hôn hai vợ chồng quả quyết dọn ngoài ở, nhà ở trong thành phố tấc đất tấc vàng, dựa vào tiền ruộng của nhà họ Lục e rằng cả đời cũng mua nhà, Uông Chính lấy ba triệu, con gái mua một căn nhà hai trăm mét vuông, lúc đó vì chuyện , Lục còn cố ý đến thành phố một chuyến, đối với Uông Bách Hợp dỗ , chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, Uông Bách Hợp ngây thơ nên đối với thủ đoạn của Lục, chịu đựng , đầu óc mê mang đồng ý ghi tên hai hộ khẩu nhà, lấy điều đó chứng minh cô yêu Lục Thiếu Quan.
Lúc đó nhiều họ hàng của cô đều khuyên nhủ qua, Uông Bách Hợp thế nhưng quyết tâm sống cùng Lục Thiếu Quan, nhà khuyên cô nên đề phòng, cô còn cảm thấy nhà đang chửi mắng chuyên tình cảm của cô và Lục Thiếu Quan, chịu tin. Mua căn nhà xong, cô cũng mang thai, Lục liền dựa danh nghĩa chăm sóc cô mà đến đó, bao lớn bao nhỏ chuyển đến thành phố hưởng phúc.